Truyền rằng thời thượng cổ có một nữ chú thuật sư xuất thân bình dân gả cho một thế gia thiếu niên.
Hai người vốn là có chút ân ái, sinh hoạt xem như mỹ mãn, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Thế gia công tử này có mới nới cũ, thành thân không bao lâu thì đánh mắng nữ chú thuật sư, hơn nữa ngày đêm lưu luyến thanh lâu, khiến cô gái đó độc thủ phòng không, khổ không thể tả.
Sau này cô gái quá thất vọng với trượng phu của mình, tức giận đi bế quan khổ tu.
Thời gian qua nhanh.
Mười năm sau, cô gái thành công xuất quan, rồi trực tiếp lao tới thanh lâu, không chút khách khí đánh ra một chú thuật đặc biệt lên trượng phu đang phập phồng trên người kỹ nữ. Sau đó nàng không nói nhiều, xoay người đi, khi về nhà thì lại lần nữa bế quan.
Trượng phu của cô gái trúng chú thuật rồi cũng không cảm thấy cái gì lạ nên không để trong lòng.
Nhưng dần dần hai, ba tháng sau gã bất đầu nhớ đến chỗ tốt của thê tử, lòng nhớ nhung ngày càng sâu, cuối cùng ra thanh lâu trở về nhà.
Nhưng ai ngờ gã về nhà phát hiện thê tử bế quan, muốn gập một mặt cũng không thể.
Người đàn ông rất là hối hận, nhớ nhung thê tử ngày càng nhiều, thậm chí nửa năm sau người đàn ông suốt ngày sống trong hối hận, tương tư thành bệnh nặng.
Khi người đàn ông sấp đau buồn mà chết thì nữ chú thuật cũng chịu không được nỗi khổ tương tư, đúng lúc xuất hiện.
Cuối cùng đoạn giai thoại phu thê ân ái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-long-phien-thien/2040958/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.