Bọn họ ngồi trong một quán cà phê cách công ty mấy trăm mét.
Đỉnh Phong vẫn cảm thấy dường như tiệm cà phê này có một loại hấp dẫn trí mạng, tên của nó là ‘Ngư’, tượng trưng cho sự tự do tự tại, không bị cuộc đời trói buộc, mặc dù giá một ly cà phê ở đây đều từ 100 đồng trở lên, thế nhưng Đỉnh Phong vẫn thích đến nơi này, mỗi lần tâm trạng không tốt, cô sẽ đến đây nhấm nháp một ly cà phê, ngồi từ xế chiều cho tới tận lúc quán đóng cửa.
Đây là nơi cô thường xuyên đến nhiều nhất trong năm năm qua.
Ngồi xuống ghế, cô nói với phục vụ: “Cho tôi hai tách cà phê Lam Sơn.”
Cô dựa vào ghế, nhìn người đàn ông trước mặt.
Nếu là năm năm trước, xung quanh người anh luôn mang theo một loại khí chất sắc sảo, đẹp dịu dàng mà thanh tịnh, có thêm một chút thâm trầm, anh giờ đây, toàn thân chỉ mang theo hơi thở thành thục và sự tự tin của một người đàn ông.
Làn da màu lúa mạch, mái tóc cắt ngắn ngủn, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Thứ duy nhất làm Đỉnh Phong cảm thấy vẫn như lúc trước đó chính là ánh mắt kia vẫn tràn ngập sự đạm mạc, giống như bị một tầng sương mù che phủ, không có cách nào nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
Trên người mặc một bộ cảnh phục sạch sẽ, nhìn vào cảm thấy anh vô cùng cao lớn.
Cô nghĩ, chả trách năm đó mình lại yêu anh say đắm như vậy, nếu lúc trước không gặp anh mà bây giờ mới gặp được anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-no-duong-dinh-phong/1777615/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.