Khi Mai Lộ đủ tuổi để phân biệt được cây Tang Kha và hoa Ngân Trản, nàng đã nhận ra mình không giống với người khác.
Các tỷ muội của nàng không cần ăn nhiều, nhưng nàng lại thường xuyên đói bụng, phải ăn no vào lúc trăng lên và trăng lặn mới có thể no bụng. Nàng hy vọng một ngày nào đó có thể khắc phục được khuyết điểm này.
Đã có một lần, Mai Lộ với hai gò má nhét đầy thức ăn hỏi nàng ấy: "Ma nữ không biết đói bụng sao?"
Tây Tây Lỵ chỉ vào chóp mũi của mình, thần bí nói với nàng: "Cơn đói của ma nữ không thể được thỏa mãn bằng thức ăn bình thường."
Tây Tây Lỵ thường xuyên phải ra ngoài, lặn xuống đáy Kính hồ, đến nhân gian mà nàng chưa từng đặt chân đến.
Sau hai tuần trăng tròn, cuối cùng nàng ấy cũng trở về. Nàng ấy sẽ đứng trước gương đưa tay hất mái tóc dài sang một bên, để lộ cần cổ trắng ngần, vẫy tay với Mai Lộ nói: "Lại đây, tiểu ma nữ."
Mai Lộ đứng dậy đi đến ngồi lên ghế, hai chân khua khoắng lung tung, không chạm được đến sàn nhà.
Tây Tây Lỵ cầm lấy mái tóc đen dài đến eo của Mai Lộ chải đi chải lại cho nàng. Khi tâm trạng của Tây Tây Lỵ tốt, đuôi mắt nàng ấy sẽ cong lên, nàng ấy sẽ rất dịu dàng để lược lướt qua mái tóc của nàng, Mai Lộ thích cảm giác đó.
Nhưng khi nàng ấy tức giận với Mai Lộ, nàng ấy sẽ kéo tóc nàng rất mạnh, mái tóc dài sẽ bị mắc kẹt trong kẽ răng lược. Tây Tây Lỵ dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-mai-lo-va-trai-tim-mau-do-tham/2697505/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.