Không biết hao tốn bao nhiêu sức lực, mới có thể tiếp tục diễn xuất một màn này; không biết hao tốn bao nhiêu sức lực, mới có khả năng khắc chế bản thân không gọi ra một tiếng: Luyện nhi, ta biết chính là ngươi.
Nhưng mà, ít nhất trong lòng biết rõ, từ nhỏ đến lớn nữ tử này là bướng bỉnh đến cỡ nào, đặc biệt là phần tuyệt nhiên* kia, quả thực cùng sư phụ là không có sai biệt đấy.
(*Hoàn toàn triệt để, dứt khoát)
Thiên hạ tụ tán vốn là bình thường, chuyện đã qua không thể níu giữ —— một câu nói như vậy, cho tới nay vẫn ghi nhớ rõ ràng. Năm đó sau khi thật vất vả vượt qua nhiều biến cố mà gặp lại sư phụ, lúc cho rằng hết thảy lại có thể lần nữa bắt đầu, không ngờ người đột nhiên quyết định, lưu lại những lời này liền buông tay không quay đầu lại
Không cần hoài nghi, ta tin tưởng chỉ cần nguyện ý, Luyện nhi cũng có thể làm được đồng dạng như vậy, hết thảy, mọi quyết định chỉ là do nàng nghĩ như thế nào mà thôi.
Nàng nghĩ như thế nào? Bản thân, không dám nói có thể chắc chắn nắm giữ.
Dù cho dám nói bản thân chính là người hiểu nàng rõ nhất trong thiên hạ, nhưng thực sự chưa bao giờ có nắm giữ tất cả về nàng trong lòng bàn tay.
Không dám nói, cho nên là tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, lúc này điều duy nhất nhất định phải không từ thủ đoạn nào để bảo đảm, chính là không xa nhau nữa. Trăm cay nghìn đắng để được gặp lại, bất kể là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153747/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.