(*Cánh cửa đóng kín)
Sự phân thần ngu xuẩn, đúng vậy.
Thất bại trong gang tấc rồi sao? Còn chưa hẳn.
Một cỗ thi thể bị đinh ngay trước mắt, thân kiếm đã chui vào hơn phân nửa, rất khó tưởng tượng một cái ném này là hành động của bản thân, đặt bàn tay trên chuôi kiếm, vô luận là chuôi kiếm hay là trên bàn tay, vết máu vô cùng trơn trượt đều làm cho người ta khó dùng lực.
Quay đầu nhìn qua những người đang từng bước tiến sát kia, không có thời gian dư thừa để hối hận, đám người này đi tới cũng không nhanh, có lẽ là lo sợ sự ngoan cố chống cự, hoặc có lẽ là do tính toán quá cẩn thận, vô luận là loại nào, tóm lại đều vừa vặn làm cho người ta có chút thời gian để thở dốc, ống tay áo trên cánh tay phải bị xé toang rất nhiều, dứt khoát liền kéo xuống nhanh chóng quấn lại vài vòng bó thật chặt bả vai, dựa vào đủ loại chuyện đã trải qua, đối với kỹ thuật băng bó bản thân thật ra chưa từng lãng quên.
Bó chặt miệng vết thương, sau khi bó chặt vài vòng máu chảy xuống liền dần dần chậm, cảm thấy hẳn là không có gì lớn, tiếp theo động động cánh tay, lại phát hiện vẫn là rất khó để dùng sức.
"Cánh tay phải của ngươi đã không cầm nổi thanh kiếm nữa rồi, mời ngươi tránh ra a." Nam nhân phía sau nói như vậy, nhưng thật ra lại là một câu thành sấm.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, cũng liền không tiếp tục thử nữa, xoay người lại đối mặt với một đám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153815/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.