Sau khi đi ra ngoài, trong thoáng chốc liền sinh ra ảo giác mọi việc đều an nhiên.
Xung quanh bao phủ một bầu không khí yên tĩnh, trăng tròn cao cao lơ lửng trên đầu, khí lạnh mùa xuân chưa đi, không có tiếng côn trùng kêu vang, bên tai chỉ có chút tiếng gió rung động, không khí lành lạnh, thở ra một hơi cũng có thể mang theo từng làn khói trắng, hết thảy mọi thứ, cảm giác liền giống như rất nhiều những đêm lạnh bình thường, ngay cả điểm điểm ánh sáng nơi xa xa, đều tựa như những ngọn đèn dầu trong sơn trại thường ngày.
Chỉ là tối nay đó cũng không phải là ánh đèn dầu, chẳng qua là ngọn lửa vô tình mà thôi.
Đi tới hơn trăm bước, dừng chân ở một nơi hiểm yếu, là bởi vì nơi này là một nơi dốc đứng, độ dốc trên sườn núi này rất lớn, lại cao, gần như là hình dáng của sườn đồi, mặt nghiêng phần lớn là cát đá, đạp lên cực kỳ dễ trượt chân, chính là dựa vào sườn núi này mà mở ra từng bậc đường mòn đi lên, người không quen đi đường núi liền phải cẩn thận từng li từng tí, nếu như có ai chắn ở đỉnh sườn núi ngăn trở cản đường, vậy người bình thường là tuyệt đối không dễ dàng đi lên được.
Bất quá nói trở lại, lần này trong số các đối thủ cần ngăn cản, cũng không thể đều coi như là người bình thường.
Nhìn thấy từ xa xa một chuỗi bó đuốc sáng ngời uốn lượn tiến về phía này, khe khẽ nhả ra hết trọc khí trong lồng ngực, giống như muốn xác nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153816/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.