Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Thiết Phi Long đi ra ngoài một vòng, thật sự không hổ người từng trải kiêm người địa phương, hai ba lần liềnchuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, không đến một lát sau, một cỗ xe ngựa tốt liền ngừng ở trước Thiết phủ.
Nhìn thấy một xe hai ngựa này, mặc dù một già một trẻ kia ngoài miệng chưa nói ra, ta cũng tự biết rõ chiếc xe ngựa kia làchuẩn bị cho ai, trong lòng âm thầm buồn cười, tuy rằng không có bởi vì bị coinhẹ mà tức giận, nhưng cũngthật sự muốn chứng minh bản thân mình, không lên xe ngựa, lại đòi lấy con ngựa của Thiết lão gia tử, lão gia tử ngược lại cũng rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra Luyện nhi lại ngăn trở một lát, cuối cùng bị ta dùng lý do trời trong nắng ấm muốn cưỡi ngựa mà dỗ dành cho qua, mới không quá tình nguyện nhẹ nhàng gật đầu.
Thu dọn đơn giản, nhanh chóng lên đường, hành động mau lẹ không giống đi xa, ngược lại càng giống cưỡi ngựa du xuân.
Kỳ thật, nếu chỉ tính kinh nghiệm cưỡi ngựa, nói ra không sợ thất lễ, bản thân có thể tính là đứng trên Luyện nhi, đương nhiên với điều kiện là tính kinh nghiệm của cả hai kiếp sống, dù sao năm đó từng đến thăm mái nhà của thế giới* cũng không phải là vô ích, ngược lại kiếp này sống ở nơi thâm sơn, cơ hội tương tự ít hơn rất nhiều, hôm nay hiếm khi có được ngựa tốt, nếu như không phải còn có chút cố kỵ đối vớivết xương gãy trên cánh tay, thật sựlà muốnhảo hảo ra roi thúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153932/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.