Tử Tuyết vốn nghĩ mình đã chết nhưng không biết qua bao lâu nàng khôi phục ý thức, cảm giác thân thể không ngừng trầm xuống, hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn .
“ Lão thiên gia, sao không cho ta chết trực tiếp ngay lúc ngất xỉu đi, còn để ta khôi phục ý thức để cảm giác cái chết sao ?” Trong lon Tử Tuyết kêu oan, muốn giãy dụa một chút mới phát hiện tay chân không thể động đậy.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy bản thân sắp không xong thì bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, tiếp theo nàng cảm thấy hô hấp trở nên dễ dàng, thân thể cũng có thể cử động trở lại.
Nàng không khỏi mở to mắt sau đó lăn lông lốc đi đến.
“ Ngươi đã đến rồi.” Một thanh âm già nua ẩn ẩn vang lên, tựa hồ biết nàng đang tới.
“ Ai đó ?” Tử Tuyết nhìn quanh, chỉ một màn trắng xóa, không thấy được người nào.
“ Đi đến phía trước.” Thanh âm lại vang lên.
Tử Tuyết vốn không muốn nghe theo, nhưng bước chân lại không ngừng đi, phiêu hồ hồ đến phía trước, nháy mắt khoảng không phía trước sáng bừng lên, sương trắng dường như tản mất, nơi nơi đều trở nên trong suốt.
Thuy tinh cung ? Tử Tuyết sợ ngây ngươi, nơi này quá đẹp, không nghĩ ở dưới đáy hồ lại có một nơi như vậy.
“ Ngươi cuối cùng đã đến đây.” Thanh âm già nua lại vang lên, lúc này lại gần ngay trước mắt.
“ Ngươi là ai ?” nàng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu, nhưng không phát hiện cái gì, “ đừng dọa ta.”
“ Ta ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-phu-giua-duong/437541/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.