Bên ngoài truyền đến tiếng trống canh, canh hai tới rồi, gia đinh ban nhất bắt đầu ở trong phủ tuần tra ban đêm.
Trở lại trong phòng, quả nhiên Lục Phụng Thiên đã ở đó chờ y. Hỏi y đi đâu, Mã Phu trả lời là đi hậu viện cùng bọn hạ nhân vui vẻ.
Một phen mây mưa xong, hai người đắp cùng một chăn, Mã Phu đặt trán lên chỗ trái tim của người bên cạnh, thấp giọng nói: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật nói cho ta biết.”
“Ân.” Thanh âm như là từ trong mộng đẹp bay ra.
“Ngươi… Đối ta có tình không?”
“Có.” Trả lời không chút do dự.
“Biện Thanh Nghi cùng ta, nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ lựa chọn người nào?”
“…, không phải ngươi nói chỉ hỏi một câu?” Nam nhân tựa như có chút thanh tỉnh.
Cách một lúc lâu sau, Mã Phu mới chậm rãi mở miệng: “Nói cho ta vài câu dễ nghe đi.”
“Cái gì dễ nghe? Đến từng này tuổi rồi còn muốn người hống ngươi a.” Nam nhân cười làm cho ***g ngực rung lên.
“Tuổi càng lớn càng muốn người hống, chờ ngươi đến độ tuổi này của ta ngươi liền hiểu được. Hống ta đi, giả cũng được.” Mã Phu nhắm mắt lại. Cánh tay ôm lấy thắt lưng người nọ.
“Ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi biết không, tối đại niên ba mươi là ngày sinh nhật của ta. Qua tối nay, ta vừa tròn hai mươi sáu tuổi. Nói đi, ta nghĩ muốn nghe.”
“Hai mươi sáu tuổi a, thật sự rất già. Ha ha! Nói cái gì mới tốt đây, ân… Làm cho ta nghĩ muốn,” Tay nam nhân sờ soạng ở nơi có thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-phu/355564/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.