Lời vừa dứt, mọi người liền phá lên cười.
“Một thân một mình bò lên núi thì cực lắm.” Một vị sư tỷ cười tủm tỉm nói: “Chúng ta sẽ đưa muội đi, không cần phải từng bước từng bước mà leo.”
Nhạc Quy chỉ chờ câu này, lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý.
Mười lăm phút sau, nàng nhìn chằm chằm khách điếm quen thuộc trước mặt, đôi mắt vô hồn quay sang nhìn đám người còn lại: “Chẳng phải nói là lên núi sao?”
[Tại sao? Tại sao lại quay về khách điếm rồi?]
“Chúng ta lên núi là để hiến vũ cho tôn thượng.” Sư tỷ tốt bụng giải thích: “Muội phải học múa trước, học xong rồi mới được đưa lên hiến nghệ.”
Nhạc Quy: “…”
“Chỉ là múa thôi mà.” Một giọng nói từ bên trong vang lên, vẻ mặt đầy hàm ý: “Nhưng cũng không sao, muội là người của Hợp Hoan Tông, học một điệu vũ đối với muội chắc không khó. Học xong là được mang đi ngay.”
Nhạc Quy cười một cách tuyệt vọng.
Sau ba ngày luyện múa không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng Nhạc Quy cũng run rẩy mà múa xong một điệu. Nàng múa xong, cả sân lặng như tờ, im phăng phắc đến mức ngay cả tông chủ vốn là người quyết định đưa nàng lên núi cũng không mở miệng nói gì.
Nhạc Quy lau mồ hôi, yếu ớt giơ tay: “Nếu không thì… để muội hát một bài vậy?”
“Ngươi biết hát à?” Tông chủ lập tức hỏi.
[Một trong những bí quyết sống sót khi đi xin việc: đừng nói "không biết", chỉ cần người ta hỏi là nói "biết", cùng lắm thì vào làm rồi học sau.]
Nhạc Quy vẻ mặt nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/2765308/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.