Kính tiên tri: “…”
“Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết hắn bắt ta tham gia đại hội thí luyện để làm gì chứ!”
Kính tiên tri: “…”
“Được rồi, mấy cái đó không nói cũng được, vậy nói cho ta tên của ngươi được chưa.”
Kính tiên tri: “... A Hoa.”
“Hở?” Nhạc Quy không kịp phản ứng.
Nó nổi đóa: “A Hoa! A Hoa! A Hoa! Ngươi có ý kiến gì?”
“Không có.” Nhạc Quy ngẩng đầu nhìn trời.
Một lúc sau, nàng khều khều mặt kính: “Ngươi nói thử xem cha mẹ ngươi lúc đó nghĩ gì, sao lại đặt cho ngươi cái tên như vậy?”
“Ngươi cũng thấy khó nghe?” Đối mặt câu hỏi mạo phạm như vậy, nó lại không nổi giận.
Nhạc Quy sửng sốt: “Cũng?”
Trong mặt kính hiện lên hình ảnh một tiểu nữ hài quỷ, lặng lẽ nhìn thẳng nó.
“Khó nghe cũng là một tấm lòng.” Nhạc Quy trái lương tâm khen lấy lệ.
Kính tiên tri: “…”
Kính tiênt ri này hoàn toàn im bặt. Không chỉ ngày hôm đó không có động tĩnh, hai ngày sau cũng lặng như tờ. Nhạc Quy lại chạy đi tìm lão nhân kia thêm một chuyến, xác nhận hai phu thê nọ trước khi vòng ba thí luyện bắt đầu sẽ không đến được Miểu Mang sơn, bèn không đi thêm nữa. Sau đó vừa ra cửa đã bị tông chủ Hợp Hoan Tông dạy bảo một trận, nàng dứt khoát ở yên trong phòng, rảnh rỗi đến độ suýt bắt mấy con u nính về ca hát cho mình nghe, hoặc đi tìm một gánh hát mà xem diễn.
Ý nghĩ này vừa manh nha, nàng đã bị chính mình dọa sợ: Mấy cái hành vi kiểu này... khác gì tên điên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/2765334/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.