Sư phụ dẫn chúng ta vào nhà, không biết từ đâu lôi ra một chiếc bánh trà, bảo tiểu sư đệ đi đun nước pha trà.
Ta xót ruột muốn chết, nhét bánh trà vào ngăn kéo, "Trà ngon như vậy người cứ giữ lại mà uống, cho hắn uống phí phạm quá."
Sư phụ dành cho Thẩm Hà đãi ngộ cao nhất, nhất định phải pha trà.
Sau đó, người lập tức chuyển sang chế độ nhạc phụ xem mặt con rể, bắt đầu nói mấy lời khách sáo.
"Tiểu Đào là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ theo ta cũng chưa được hưởng phúc gì, có thể tìm được người thật lòng yêu thương nó, ta cũng yên tâm rồi."
Thẩm Hà: "Hả?!"
Sư phụ ta: "Chưa từng nghe Tiểu Đào nhắc đến con, con là công tử nhà nào vậy?"
Thẩm Hà vẻ mặt mờ mịt nói: "Đúng vậy, ta là công tử nhà nào?"
Ta thật sự không nhịn được nữa, kéo sư phụ ra ngoài, nhỏ giọng kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Nhưng ta không nói ta có hệ thống, cũng không nói nếu ta không thành thân với Thẩm Hà thì sẽ chết.
Dù sao chuyện này cũng quá sức tưởng tượng của sư phụ.
Ta nói: "Sư phụ, thật ra con đã để ý hắn từ lâu rồi, tuy hắn là Ma tôn, nhưng con thấy hắn là người tốt, nhà lại giàu, con muốn nhân lúc hắn mất trí nhớ mà tóm hắn, rồi gả cho hắn."
Ta đã nghĩ sẵn cả trăm câu để thuyết phục sư phụ, nhưng sư phụ vẫn im lặng.
Qua hồi lâu, người mới mở miệng.
Người nói: "Ta... Ta thật sự không ngờ tới, nhưng sự đã như vậy rồi, nếu con thích hắn, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-ton-that-de-cong-luoc-luc-tieu-quy/2581824/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.