“Tiểu thư, người định khâu quần áo cho ai?”
Mộc Cận cũng không giống như trước đây, cái gì cũng không hỏi, mà trực tiếp hỏi thẳng, nàng hoài nghi nheo mắt. Ta có chút chột dạ, vội vàng nói: “Đương nhiên là khâu quần áo cho ta rồi.”
“Quần áo của tiểu thư không phải đều giao cho ta khâu hết rồi sao?” Mộc Cận nhướn mày, “Tiểu thư, hiện giờ ở đây không có người, tiểu thư vẫn nên nói thật đi. Có phải tiểu thư muốn khâu quần áo cho Mã công tử, phải không?”
“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó!” Ta quyết định phải chống chế đến cùng, nghĩ nghĩ một lát lại nói thêm: “Quần áo của hắn tất nhiên Mã Thống sẽ khâu, việc gì ta phải làm?”
Mộc Cận lắc lắc đầu, còn muốn mở miệng, ta lại chú ý tới phát quan trên đầu nàng không giống với bình thường, hình thức thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Này, Mộc Cận, ngươi mua phát quan mới lúc nào vậy?”
“Cái này á. Là Mã Thống tặng cho ta.” Mộc Cận giơ tay sờ sờ phát quan, tuy rằng hình như muốn làm ra bộ dạng chê bai, nhưng khuôn mặt vẫn không nhịn được tươi cười, “Cái tên họ Mã chết dẫm đó, ánh mắt thật kém, tiểu thư người nói đi, có phải cái này rất khó coi không?”
“Không đâu, rất đặc biệt, rất xinh đẹp mà.” Ta cảm thấy buồn cười, không thể tưởng tượng được Mã Thống suốt ngày bị Mộc Cận bắt nạt, vậy mà còn có thể mua quà tặng nàng. Bất quá, hôm nay, Mộc Cận quyết tâm không chịu dạy ta thêu thùa khâu vá, chỉ ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/566251/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.