Tần Kinh Sinh vừa trông thấy ta, nhất thời cũng choáng váng, đóa hoa đang cầm trong tay cũng bị hắn ném xuống. Sau đó hắn nhảy qua cửa sổ vào, chỉ vào hai người chúng ta, mắng to: “Được lắm, Diệp Hoa Đường, Hoàng Lương Ngọc, hai kẻ tiện nhân các ngươi, đôi cẩu nam nữ này dám lén lút hẹn hò sau lưng ta! Ta…”
“Này, ngươi mắng ai là tiện nhân đấy?” Ta nghe lời này không thuận tai, liền chắn ngang giữa hắn và Ngọc Vô Hà, chặt chẽ bảo vệ Ngọc Vô Hà đang ở sau lưng, đồng thời lạnh lùng nói, “Tần Kinh Sinh, ta nghĩ ngươi cũng nên giải thích rõ ràng cho ta. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, bây giờ chúng ta đều là những kẻ nửa đêm phóng đãng đi chơi lầu xanh, việc này nếu truyền ra ngoài đối với ai cũng không có lợi. Bất quá, ta thấy Tần huynh kích động như vậy, có phải vì ngươi và Ngọc cô nương có bí mật gì mà chúng ta không biết chăng?”
“Không, không, không có! Ai có quan hệ với loại tiện nhân này chứ!” Tần Kinh Sinh cố tỏ ra bình tĩnh, rất nhanh mở miệng phản bác. Hắn vừa nói ra lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngọc Vô Hà trở nên trắng bệnh, dường như không còn sức để đứng nữa, phải ngồi xuống ghế tựa.
“Ta là tới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng!” Tần Kinh Sinh nói, xồng xộc xông vào phòng ngủ, “Con tiện nhân này chưa nộp cho ta tiền tiêu vặt tháng này, Diệp Hoa Đường, ngươi bớt lo chuyện người khác đi, mau tránh ra!”
“Nàng nợ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi sao?” Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/566253/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.