Thấy Dạ Khinh Ưu muốn đoạt, Vũ Điệp ánh mắt trầm xuống, hóa thành một làn vũ hoa điệp ảnh hướng về phía hắn.
Chiêu thức tuy sắc bén và có uy thế của vực cảnh, nhưng tu vi của Vũ Điệp quá yếu, muốn gây ra một chút thương tổn cho hắn là hoàn toàn không có khả năng.
Mặc kệ nàng, Dạ Khinh Ưu chạm tay vào ngọc giản, một luồng uy áp như khai thiên cái địa, cảm giác như linh hồn tan vỡ, ngay cả với tu vi Thần Đạo như hiện tại, Dạ Khinh Ưu vẫn cảm giác bản thân như một con kiến nhỏ bé vậy, khẽ run rẩy một vài giây, Dạ Khinh Ưu ánh mắt lãnh lệ, lấy lại tinh thần.
Hắn không cam tâm khuất phục, cũng không muốn trở thành con rối bị chơi đùa, vận mệnh của hắn là do hắn nắm giữ, kẻ muốn hắn chết kết quả sẽ bị phản sát, bi kịch kiếp trước hắn sẽ không cho lặp lại.
" Phá cho ta… "
Mái tóc đen dài của Dạ Khinh Ưu hóa sắc đỏ yêu tà dị, thân thể Dạ Khinh Ưu tỏa ra vầng tử quang dày đặc, đôi mắt vốn đen nháy trong trẻo chốc lát liền hóa đỏ, vừa cuồng vừa tà…
Vũ Điệp hoảng sợ không dám đến gần, nàng có cảm tưởng ở trước mặt Dạ Khinh Ưu chỉ như con kiến có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào, vẻ cao ngạo trước đó bị dập tắt, thay vào một loại hoảng sợ, co mình đứng không vững…
Diệp Lăng cũng chịu không nổi áp bức, hắn lui ra, lấy ra cái điện thoại di động, từ trong màn hình phóng ra một tấm cổ thạch màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuc-liep-diem-su-thi/600904/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.