Mặc dù nắm chắc bảy thành, nhưng Dạ Khinh Ưu không dám một chút lơ là, nghiêm túc hết sức, sử dụng toàn bộ thực lực của mình, tử khí dày đặc che khuất ánh sáng, như màn đêm vô tận nuốt chửng tất cả…
Hắc ám và quang minh, hai thể đối nghịch đối chọi sâu sắc, trong cơ thể Dạ Khinh Ưu khơi dậy tính chất thôn phệ vạn vật.
Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, ngay cả ánh sáng cũng không ngoại lệ… Tất cả sẽ đều bị màn đêm nuốt chửng.
Qua một lúc, trời quang biến mất, âm thanh kia cũng biến mất, cảm giác bị dòm ngó cũng không còn.
Diệp Lăng và Vũ Điệp mắt chỉ nhìn thấy một tia sáng giáng xuống, ngay tiếp đó, thân ảnh Dạ Khinh Ưu lung lay muốn ngã, nhìn có phần chật vật, mà tại vị trí mà tia sáng kia quét qua một chút hạt bụi cũng không còn.
Diệp Lăng nuốt nước bọt, sợ hãi quay đầu, hắn muốn trốn, cảm giác lần này Dạ Khinh Ưu chắc chắn sẽ lấy mạng hắn.
Dạ Khinh Ưu dù chống trả một kích tùy ý của cường nhân dị giới có phần tổn thương nghiêm trọng, hao mất chín phần đạo lực thi triển, nhưng vẫn còn dư đủ để giết Diệp Lăng.
Diệp Lăng cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Khinh Ưu quét qua, sợ hãi run lên, cười như không có chuyện gì.
" Đại ca lợi hại… "
" Ngoan ngoãn thì cái chết sẽ đến rất nhẹ nhàng… "
Dạ Khinh Ưu cười lạnh, căn bản không có ý tứ tha cho Diệp Lăng, nhưng ánh mắt hắn vừa chuyển Diệp Lăng liền ném ra một viên cầu nhỏ, khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuc-liep-diem-su-thi/600907/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.