Cái gì cơ?
Cả nhà họ Chu đều tái xanh cả mặt!
Chuyện này thì liên quan gì tới bọn họ?
Bọn họ cũng không làm gì đắc tội với tông sư Lâm, tại sao lại chỉ giữ lại mỗi mình bọn họ chứ?
Bản mặt khó chịu của Chu Như đột nhiên hiện ra vẻ sợ hãi, nắm lấy tay Chu Chí Đức một cách bất an:
“Ba à, anh … anh ta sao lại chỉ giữ mỗi chúng ta ở lại? Chắc không phải là muốn giết chết chúng ta đấy chứ?”
“Nói linh tinh!”
Chu Chí Đức đột nhiên tức giận quát lên, nhưng lúc ấy hai chân ông ta cũng đã mềm nhũn”
“Chúng cũng đâu có đắc tội với anh ta, anh ta làm sao có thể giết chết chúng ta được?”
Ở một bên!
Thẩm Ngọc Chi đã tức đến mức rơi nước mắt, thậm chí còn có phần điên loạn, hét lên một cái:
“Từ lâu tôi đã bảo mấy người là đừng có mà làm loạn lên, sao mấy người cứ phải một mực gây khó dễ cho Bạch Tố Y, lại còn đến cái nơi như này nữa, bây giờ thì bị quả báo rồi đó?”
“Bây giờ chúng ta làm sao đây!”
Người trong cả một nhà, tất cả đều bất an đến tột độ!
Nhưng chính vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy liền đi từng bước về phía Lâm Thiệu Huy, sát khí đó lại càng mãnh liệt hơn.
Ầm!
Cả người Lâm Thần Hải căng cứng, khó mà tin được, nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Cậu … cậu muốn làm cái gì? Giết chết thủ lĩnh của một quân đoàn, cậu có biết là tội gì không?”
Lâm Thiệu Huy cười haha, căn bản không hề để ý, ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2686289/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.