Những lời nói này vô cùng hung hăng càn quấy!
Như thể Lâm Thiệu Huy thực sự là người đã chết!
Chỉ là! Lâm Thiệu Huy vẫn thờ ơ như cũ, ngược lại cười hỏi: “Anh chắc chắn muốn đánh với tôi sao?”
Đám người Trịnh Hồng Liên đã quen thuộc với anh biết bây giờ Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn nổi giận.
Như vậy tiếp theo Lý Càn Khôn sẽ phải trả giá thật lớn cho sự hung hăng càn quấy của mình!
Nhưng khi vào tai Lý Càn Khôn thì lại trở thành Lâm Thiệu Huy như vậy là đang sợ hãi.
Gã ta lập tức cười khinh bỉ: “Thế nào, sợ rồi sao? Hôm nay tôi chắc chắn sẽ để cho cậu nếm thử mùi vị của chiến chùy phá giáp!”
Đám người Trần Lập Hàn cũng cảm thấy Lâm Thiệu Huy đang sợ hãi, lúc này lại muốn phô trương thanh thế.
Dường như họ đã dự đoán được tình cảnh đầu óc của Lâm Thiệu Huy bị búa đập cho nổ tung.
Trần Lập Hàn lập tức cười giễu: “Thằng nhãi, mày thật sự là lớn gan! Giả mạo tông sư thì thôi lại còn dám khiêu khích tông sư Khôn?”
“Người ta thế nhưng là tồn tại có thể tùy ý đánh giết Ninh Trường Khôn, mày là cái thá gì mà cũng xứng sỉ nhục anh ấy?”
Chỉ là! Ông ta vừa mới dứt lời còn chưa đợi Lâm Thiệu Huy phản bác, một giọng cười vô cùng u ám lại đột ngột vang lên giữa sân.
“Khà khà khà khà, tùy ý đánh giết sư phụ của tôi? Chỉ dựa vào đồ ăn hại này sao?”
Bùm!
Toàn trường trở nên hoàn toàn rung động!
Tất cả mọi người cùng nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2686567/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.