Yêu thương ta, được chứ?
” Ngô, lạnh quá.”
Liễu Sinh Hương xốc chăn lên, lăn một cái liền rút vào trong chăn của Lạc Vô Trần.
“Cách xa ta một chút!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, nhưng chỉ có khí thế chứ không có động tĩnh.
” Hắc hắc, để ta hôn một cái đi..”
“Ngươi….. Ngô……”
Chăn lay động kịch liệt, còn pha lẫn tiếng cười đắc ý của Liễu Sinh Hương.
” Bảo bối, đừng lộn xộn, cái lão già ấy bảo ngươi không được tái động, coi chừng vĩnh viễn cũng tốt lên không nổi nha…. Ngươi đâu muốn cả đời cũng không xuống giường được phải không?”
Lạc Vô Trần đau này, hối hận này, sự tình sao lại phát triển đến nước này chứ?
“A…… Ngô… Đừng……”
Bị đụng đến bộ vị quan trọng, ma vương cũng chịu không được rên rỉ ra tiếng.
” Hắc hắc, bảo bối, ta thích nhất tiếng kêu của ngươi, tái kêu lớn một chút nữa đi”
“A!”
Tiếng kêu như giết heo vang lên, cảm nhận được một cái nào đó giống như đao cùn xỏ xuyên qua mình, Lạc Vô Trần toàn thân đều run rẩy, nam nhân này, ngày sau nhất định phải đem y bầm thây vạn đoạn.
” Hắc.”
Liễu Sinh Hương thỏa mãn rên một tiếng.
” Ngươi biết không, ta vừa gặp ngươi liền thấy hợp ý, ha ha, bộ dáng lãnh khốc tới như vậy….. Ngươi thật sự rất mê người……”
” Cút……. Ân….. A…….”
Cảm giác kỳ quái nào đó dần dần dâng lên, kèm theo thanh âm không khí trong thân thể bị trừu tống, lý trí từng chút bị hút ra khỏi đại não, Lạc Vô Trần sợ hãi, đó là cảm giác gì? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ta-muon-cong-nguoi/1241565/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.