Thu Địch Phỉ cùng Mộ Thiên Sơn cứ đi mãi, đi mãi trong thâm sơn cùng cốc…
Cho đến khi Thu Địch Phỉ cảm thấy rằng cắt cổ sẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này thì rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy dấu vết của một thôn xóm đổ nát, tiêu điều trong khung cảnh hoang tàn…
Mộ Thiên Sơn quay đầu đối với Thu Địch Phỉ cười ra vẻ mập mờ nói: “Hương Hương muội muội, chúng ta chọn gian ở giữa đi, bí ẩn nhất, rất tốt a?”
Thu Địch Phỉ nhếch lấy môi không nói một lời
Thu tam tiểu thư quyết định thay đổi chiến thuật, nàng không giả ngốc nữa mà bắt đầu giả điếc, coi như không nghe không thấy.
Nàng dần dần phát hiện ra một điều, là nàng càng nôn nóng, lo sợ thì vị đại gia biến thái kia càng vui vẻ, mỗi khi nàng biểu hiện lo lắng tới mức không muốn sống nữa, hận không thể một nhát cắt cổ tự sát thì vị đại gia biến thái kia lại vui sướng khoái hoạt tới cực điểm.
Cho nên một người thông minh từ nội tâm như Thu tam tiểu thư quyết định bắt đầu hành động phản kháng tiêu cực.
Mộ đại gia thích nói gì cứ nói, nàng coi như không nghe được.
Mộ đại gia thích cười thì cứ cười, nàng coi như không thấy.
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Mộ Thiên Sơn phát hiện từ lúc hắn phê chuẩn chuyện Thu Địch Phỉ muốn dùng vải bịt mắt khi độ công xong thì nàng bắt đầu hờ hững với mình, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn khắp giang hồ có ai dám hờ hững với Mộ Thiên Sơn hắn chứ?
Mộ Thiên Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dao-vi-lieu-quan-tam-tuy/1476821/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.