Tử Hà nghiêm nghị nói với Vân Tố “ Tố Tố, ta cảm thấy dùng hạnh phúc cả đời của một cô nương để đối lấy vinh hoa cho Chí Tôn lâu là một chuyện rất không trượng nghĩa, chẳng lẽ vì để cho huynh đệ trong lâu kiếm tiền mà không thành toàn phần tình cảm vong niên này của Lạc Y?”
Vân Tố khóe miệng run rẩy, thở sâu, chậm rãi nói “ được, nghe lời ngươi, thành toàn cho bọn họ là được”
Bên ngoài tiếng múa kiếm dường như mạnh hơn, thanh âm phát ra dồn dập…
Tử Hà nghĩ nghĩ một lát lại nói “ nhưng mà nếu thành toàn cho hai người họ, tài chủ không cho chúng ta tiền tiêu thì sao?”
Khóe miệng Vân Tố càng thêm co rút, trừng mắt, thanh âm lạnh lùng nói “ ngươi đến tột cùng muốn thế nào? thành toàn hay là muốn kiếm tiền?”
Tử Hà hai tay chống cằm, buồn bã nói “ ai…ngẫm lại vẫn nên thành toàn đi, dù sao tục ngữ cũng nói tiền tài là vật ngoài thân, thà hủy đi mười ngôi chùa cũng không phá hỏng một cuộc hôn nhân, chúng ta vẫn nên thành toàn cho đôi uyên ương số khổ đi. Cho dù Lạc Y còn trẻ, có thể nhịn tới lúc vị tài chủ kia chết đi, sau đó đi tìm hạnh phúc của mình nhưng lão nhân kia chắc không thể đợi được ah, hắn cũng đã lớn tuổi rồi, so với tài chủ kia có khi còn đi trước người ta không chừng”
Bên ngoài vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Căn cứ theo tiếng vang mà phân tích thì chắc do Lạc Y luyện kiếm quá mức nhập tâm, thay vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dao-vi-lieu-quan-tam-tuy/216316/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.