Thu Địch Phỉ nghe tiếng cửi thề cùng âm thanh đấm đá vang lên sau lưng thì hoàn hồn, bừng tỉnh khỏi nụ hôn triền miên, có chút dùng sức rời khỏi bờ môi của Mộ Thiên Sơn, cảm giác hai má mình nóng bừng, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Mộ Thiên Sơn thì cả người thẹn thùng không ngẩng đầu lên được, khẽ ưm một tiếng rồi cúi đầu thẹn thùng.
Mộ Thiên Sơn thấy tiểu cô nương trong lòng bộ dáng thẹn thùng thì lòng tràn đầy vui sướng, cười to thành tiến, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để đầu nàng chôn trước ngực hắn, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng “ Thu nhi, đừng xấu hổ, đại ca đuổi bọn họ đi là được”
Thu Địch Phỉ nghe Mộ Thiên Sơn sẽ đuổi đội hình cầu vồng đi thì trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy không được, không thể, tuyệt đối không thể.
Nếu đuổi đội hình cầu vồng đi, bọn họ nhất định trước khi đi sẽ bày ra vẻ tươi cười mập mờ, sẽ nói với nàng và đại ca mấy lời đại loại như là đêm xuân ngắn ngủ, không ruấy rầy chuyện tốt của hai người…
Nói cứ nói đi, đối với nàng và đại ca cũng không sao cả, bọn họ đi thì cứ đi, nàng tin rằng nàng và đại ca ở chung một chỗ, đêm dài đằng đẵng ngoại trừ ôm một cái, hôn một cái sẽ tuyệt đối không phát sinh chuyện mà đội hình cầu vồng nghĩ.
Tuy nói võ lâm hiện nay rất cởi mở trong chuyện yêu đường, rất nhiều nam nữ hiệp khách động phòng trước cưới sau, nhưng Thu Địch Phỉ nàng dầu gì cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dao-vi-lieu-quan-tam-tuy/216342/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.