Sự thẳng thắn của anh, sự chân thành của anh. Dường như đã chạm đến trái tim cô.
Từ nhỏ đến lớn, cũng có những chàng trai từng tỏ tình với cô. Nhưng không một ai cho cô cảm giác mãnh liệt như Từ Vân Khoát.
Văn Vũ Lạc đứng im một lúc lâu không biết nên đáp lại đối phương thế nào. Nhưng sự im lặng của cô, đối với Từ Vân Khoát mà nói, đã là câu trả lời tốt nhất.
Lúc này Từ Vân Khoát không còn kiềm chế nữa, anh véo nhẹ gương mặt Văn Vũ Lạc, dịu dàng nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, rồi không kìm được lòng mà hôn xuống.
Văn Vũ Lạc ngơ ngác, nhưng lại không có cách nào đẩy Từ Vân Khoát ra. Hơi ấm giữa đôi môi rõ ràng nóng rực, tràn đầy sức quyến rũ.
Lồng ngực cô ngứa ran, như có ai đó đang không ngừng trêu chọc. Từ Vân Khoát thật sự chưa từng yêu đương, không giỏi hôn cho lắm.
Anh nhẹ nhàng cọ xát theo đường môi của cô, mang theo một loại d*c vọng chân thành.
Văn Vũ Lạc khẽ đáp lại anh một chút, đôi môi anh trở nên nồng nhiệt hơn. Một tay anh đỡ lấy gáy cô, hôn cô không rời.
Nếu tình yêu cần được chứng kiến. Thì đó là dưới ánh trăng, bên bờ hồ.
Trong một khung cảnh hoang sơ vắng người…
————–
Hàn Đào thua liên tiếp hai ván game sau đó, tín hiệu lại còn rất chập chờn. Anh ta hết hứng chơi, chui ra khỏi lều, định xem những người
khác đang làm gì. Vừa mới chui ra, anh ta đã hối hận không thôi, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.