Văn Vũ Lạc chưa từng cố tình dậy sớm để ngắm mặt trời mọc. Hồi cấp ba, việc học hành rất vất vả, cô cũng sẽ dậy từ hơn 5 giờ để đến lớp tự học. Khi ấy cô ngày nào cũng vùi đầu vào học, dù dậy sớm đến mấy cũng không có tâm tư để thưởng thức bình minh.
Một vầng mặt trời hồng đang từ từ nhô lên từ phía chân trời, giống như một quả cầu lửa rực rỡ, phun ra những tia sáng vàng óng, ráng mây nhuộm đỏ cả một khoảng trời, đẹp đến tuyệt trần, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Văn Vũ Lạc khoác chiếc áo của Từ Vân Khoát ra ngoài, cô ngồi trên thảm cỏ, nửa người trên lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình, Từ Vân Khoát ngồi ngay bên cạnh.
Những người khác trong lều vẫn chưa tỉnh, có lẽ còn đang say giấc nồng. Bầu trời vừa mới hé mở bức màn bình minh, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót từ dãy núi vọng lại và tiếng gió xào xạc.
Từ Vân Khoát véo cằm Văn Vũ Lạc, từng chút một hôn lên môi cô. Tình yêu không tìm thấy nơi ẩn náu, tất cả đều tuôn trào. Làn da trên lòng bàn tay anh vốn có chút lành lạnh, dần dần ấm lên, rồi nóng rực, nhẹ nhàng nâng niu phần thịt mềm mại trên cằm Văn Vũ Lạc.
Nụ hôn như vậy khiến người ta chìm đắm, Văn Vũ Lạc cảm nhận được nhịp tim và d*c vọng của đối phương, cơ thể cô khẽ run lên.
Nụ hôn vẫn không dừng lại, vầng mặt trời hồng nơi chân trời huy hoàng, rực rỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807114/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.