Mặt Văn Vũ Lạc đỏ bừng.
Từ Vân Khoát nói xong câu đó, lại tiếp tục hôn dọc xuống theo sườn cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Không chỉ là những nụ hôn môi chạm môi, anh còn vươn đầu lưỡi l/iếm nhẹ lên làn da cô, hoặc là mổ từng chút một.
Lực đạo có phần mạnh hơn trước.
Anh cứ hôn mãi, dường như vô cùng hứng thú với việc này, hay nói đúng hơn, là càng lúc càng lún sâu vào trong đó.
“Thơm thật đấy.” Tiếng than trầm thấp của Từ Vân Khoát lại một lần nữa phát ra từ cổ họng.
Trước đây anh chưa bao giờ hôn cô như vậy, nhiều nhất chỉ là cắn tai cô, nhưng đêm nay đã phá lệ.
“Vào trường đi.” Văn Vũ Lạc nói.
Khi âm thanh phát ra, chính Văn Vũ Lạc cũng không biết tại sao giọng mình lại thay đổi.
Cô chưa bao giờ dùng giọng điệu mềm mại như vậy để nói chuyện với ai.
Từ Vân Khoát véo nhẹ cằm cô, không đáp lại câu nói đó mà lại nói: “Gọi một tiếng ‘anh trai’ nghe xem nào?”
Giọng nói mềm mại, ai mà không thích.
Giờ phút này, Từ Vân Khoát cảm thấy mình cực kỳ giống một kẻ b.iến th.ái thực thụ.
Văn Vũ Lạc nghiêng mặt đi, không chịu. Căn bản là không gọi ra lời.
Từ Vân Khoát cười khẽ, hôn mạnh một cái lên má cô, lực đạo thật sự không nhẹ, má Văn Vũ Lạc như một miếng đậu hũ, nhẹ nhàng nảy lên.
Rung.
Tiếng rung của điện thoại.
Điện thoại ở ngay trong túi áo của Văn Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807132/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.