Văn Vũ Lạc cầm lấy điện thoại.
“Ai nhắn tin thế?” Từ Vân Khoát đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, cất tiếng hỏi.
Văn Vũ Lạc liếc nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của anh. Là một người tên Nguy Khê gửi đến qua WeChat.
“Nguy Khê,” Văn Vũ Lạc đọc cái tên đó lên, “Anh ấy hỏi anh đã nhận được file nén Lạc Khôn gửi vào hòm thư chưa.”
Hai người mà Văn Vũ Lạc vừa nhắc tên thuộc khoa Toán, đang hợp tác cùng Từ Vân Khoát trong một dự án thi đấu.
Sau khi thuật lại nội dung tin nhắn, Văn Vũ Lạc vẫn bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại của Từ Vân Khoát.
“Em trả lời giúp anh đi,” người đàn ông ở ghế lái nói. “Vâng…”
Để trả lời tin nhắn xong rồi hỏi anh ấy chuyện tấm ảnh sau vậy, Văn Vũ Lạc thầm nghĩ.
Cô biết mật khẩu màn hình khóa điện thoại của Từ Vân Khoát, một dãy số rất đơn giản và tùy ý, bốn số 1 và hai số 5. Ngón tay cô gõ nhẹ vài cái để nhập mật khẩu.
Màn hình khóa vừa mở, một tấm ảnh mới hiện ra.
Hình nền chờ và hình nền màn hình chính của Từ Vân Khoát không giống nhau.
Nhưng cả hai là ảnh của cô…
Và cũng là một tấm ảnh chụp cô hồi cấp ba.
Trong ảnh, cô đang ngồi trước bàn học trong lớp, dường như đang suy nghĩ về một bài toán khó. Tay phải cô cầm bút, đầu ngón tay cái thì đang cắn nhẹ, đôi mày hơi chau lại.
Hai trong số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807134/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.