🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

X: [?]

Bên kia gửi lại một dấu chấm hỏi. Ninh Minh Duệ xoa xoa thái dương, mệt mỏi ngáp một tiếng.

                                                    

Anh ta quyết định, làm xong việc vặt này phải về nhà đánh một giấc thật say sưa.

 

Gửi dấu chấm hỏi là có ý gì? Đúng là anh em tốt.

Từ Vân Khoát đâu phải không biết mối quan hệ giữa anh ta và Văn Vũ Lạc.

 

Ninh Minh Duệ cầm điện thoại lên gõ chữ:

 

Ninh Minh Duệ: [Tôi nghĩ với tư cách là chú của cô ấy, có quan hệ huyết thống, đến thăm cô ấy một chút thì có vấn đề gì không? Hôm cô ấy bị thương cũng là tôi đưa cô ấy đến phòng y tế.]

 

Ninh Minh Duệ: [Sao nào, Anh từ không muốn à?] X: [Tôi sợ Lạc Lạc không muốn.]

X: [Chân cô ấy đang bị thương, có lẽ cần được tĩnh dưỡng nhiều hơn.]

 

“…”

 

Anh ta đến thăm một chuyến mà có thể khiến vết thương của cô tái phát được sao?

 

Từ Vân Khoát có phải đã bị cô lây bệnh rồi không, sao lại tránh né anh ta như vậy?

 

Ninh Minh Duệ: [Tôi thật lòng mà, với lại có chuyện muốn tìm cô ấy. Khoát, cậu làm vậy là sao? Giấu người đi không cho gặp à?]

 

Ninh Minh Duệ: [Nói thế nào nhỉ, xét về mặt huyết thống, tôi và cô ấy vẫn thân thiết hơn một chút, còn cậu chỉ là người ngoài.]

 

Hai tin nhắn này vừa được gửi đi, điện thoại vang lên. Từ Vân Khoát gọi thẳng đến.

 

Ninh Minh Duệ nhìn vào màn hình cuộc gọi, rồi bắt máy: “Alô? Khoát.”

 

“Có chuyện gì, cậu cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.” Giọng nói trầm thấp của Từ Vân Khoát truyền qua dòng điện.

 

Ở đầu dây bên kia, chiếc xe việt dã màu đen của Từ Vân Khoát vừa lái ra khỏi gara. Anh xoay vô lăng, hòa vào dòng xe cộ không ngớt trên đại lộ.

 

Không phải Từ Vân Khoát không muốn cho Ninh Minh Duệ địa chỉ, mà là anh rất hiểu tính cách của Văn Vũ Lạc. Cô gái nhỏ trước mặt anh thì rất ngoan, dịu dàng, ấm áp, lương thiện, nhưng hễ nhắc đến Ninh Minh Quyết và Ninh Minh Duệ, sắc mặt cô liền hoàn toàn thay đổi. Gương mặt xinh đẹp vốn đã thanh lãnh có thể đông thành một tảng băng.

 

Tâm trạng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Ngày hôm đó đang yên đang lành, Văn Vũ Lạc lại gặp tai nạn. Tuy không phải do Ninh Minh Duệ gây ra, nhưng lúc đó anh ta lại có mặt ở hiện trường, có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan.

 

“Không phải đâu Khoát, để tôi gặp cô ấy một lần thì có sao đâu? Tôi có ăn thịt cô ấy được đâu chứ. Mỗi lần gặp mặt, thái độ của tôi không có vấn đề gì cả, là cô ấy không thích tôi thôi.” Trong điện thoại, Ninh Minh Duệ nói với giọng có chút bất lực.

 

“Nếu đã biết cô ấy không thích cậu, thì cần gì phải gặp mặt làm gì?” Từ Vân Khoát đáp lại.

 

“…”

 

“Tôi đã nói, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại cho cô ấy.” Từ Vân Khoát điều khiển vô lăng, giọng nói có chút nhạt.

 

Nói với anh?

 

Chuyện này làm sao mà nói với anh được!

 

Ninh Minh Duệ đưa tay gãi đầu. Bây giờ anh ta đúng là vừa thức cả đêm không ngủ, lại còn phải chịu sự ghét bỏ này! Vừa buồn ngủ vừa mệt, lại còn bực bội tức giận.

 

Ninh Minh Quyết bảo anh ta đi tìm Văn Vũ Lạc là muốn cô đừng có tuổi còn trẻ mà đã sống chung với Từ Vân Khoát, bảo cô dọn ra khỏi căn hộ của anh. Chuyện này mà nói với Từ Vân Khoát, anh có thể sẵn lòng giúp anh ta chuyển lời sao?

 

“Chuyện này liên quan đến nhà họ Ninh chúng tôi và cô ấy, là chuyện riêng, không tiện nói cho cậu biết.” Ninh Minh Duệ đành nói vậy.

 

Chuyện riêng.

 

Hai chữ này làm Từ Vân Khoát do dự. Anh cụp mắt xuống.

Ninh Minh Duệ có một câu nói không sai, xét về mặt huyết thống, họ đúng là người thân.

 

Anh biết cô gái nhỏ không hề có ý định nhận tổ quy tông, cô không ham làm con gái của Ninh Minh Quyết, nhưng cô có quyền được biết.

 

Ninh Minh Duệ muốn gặp cô, tuy anh là bạn trai của cô, cũng không thể đơn phương ngăn cản người ta thay cô.

 

“Đợi chút.” Từ Vân Khoát nói.

 

Không biết tại sao lại bảo anh ta đợi, nhưng nghe giọng điệu này, cảm giác như anh đã dao động, Ninh Minh Duệ không nói gì thêm, đáp một tiếng “Được”.

 

Từ Vân Khoát chụp lại lịch sử trò chuyện với Ninh Minh Duệ, sau đó gửi cho Văn Vũ Lạc.

 

Rất nhanh, anh nhận được hồi âm của cô gái nhỏ. Thiên Nga Trắng: [Bảo anh ta tuyệt đối đừng đến.] Thiên Nga Trắng: [Không cần thiết phải gặp mặt.]

 

Thiên Nga Trắng: [Đừng nói địa chỉ cho anh ta.]

 

Giọng điệu rất dứt khoát, không có một chút ý định muốn gặp Ninh Minh Duệ.

 

Từ Vân Khoát nhìn chằm chằm vào ba câu trả lời của cô, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thay đổi trên khuôn mặt xinh đẹp kia của cô.

 

Sớm biết thế đã không hỏi cô. Anh l/iếm môi, trả lời:

X: [Được.]

 

X: [Không muốn gặp thì thôi.]

 

Ninh Minh Duệ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cả người ngửa ra sau ghế xe, tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ thành vòng, giống như một sợi liễu trắng mảnh mai.

 

“Ting”, điện thoại vang lên một tiếng.

 

Anh ta vội vớ lấy xem, là tin nhắn của Từ Vân Khoát.

 

X: [Tôi hỏi cô ấy rồi, cô ấy từ chối không muốn cậu đến thăm.]

 

X: [Vậy thôi đi, cậu cũng yên tâm, cô ấy ở chỗ tôi rất tốt, không thiếu thứ gì cả.]

 

“…”

 

Ngực Ninh Minh Duệ nghẹn lại.

 

Vậy là anh ta thức trắng cả đêm nay chỉ để tìm sự khó chịu cho mình thôi à?!

 

Chịu thua.

 

Thích gặp hay không thì tùy.

 

“Tài xế, quay xe! Đừng đến khu Nhã Trúc gì đó nữa, đến Tử Đàn Viên.” Ninh Minh Duệ tức giận nói.

 

Tại căn hộ, Văn Vũ Lạc cảm thấy hơi khát, cầm ly nước lên uống một ngụm.

 

Giao diện điện thoại hiện lên một thông báo tin tức từ một tài khoản công chúng mà cô đã đăng ký. Cô cầm lấy điện thoại.

 

Màn hình mở khóa, giao diện vẫn dừng lại ở khung chat với Từ Vân Khoát lúc nãy.

 

Lúc đó sau khi trả lời tin nhắn của Từ Vân Khoát, cô đã khóa màn hình ngay lập tức mà không thoát khỏi WeChat. Bây giờ cô lại nhìn thấy tấm ảnh chụp màn hình mà Từ Vân Khoát gửi đến.

 

Bên trong là lịch sử trò chuyện của anh và Ninh Minh Duệ. Chuyện riêng?

Cô và họ thân thiết lắm sao? Có thể có chuyện riêng gì để tìm cô nói chứ?

 

Đã sớm vạch rõ ranh giới rồi, cớ gì còn chạy đến làm phiền cô. Văn Vũ Lạc thoát khỏi WeChat, nhấn vào tin tức kia.

Khi bận rộn lên, cô sẽ quên đi chuyện không vui này.

 

——-

 

Ninh Minh Duệ thật sự buồn ngủ không chịu nổi, cảm thấy nếu mình không ngủ nữa sẽ đột tử mất. Về đến nhà, anh ta chụp lại toàn bộ lịch sử trò chuyện với Từ Vân Khoát gửi cho anh cả Ninh Minh Quyết, nói một câu “Em hết cách rồi anh ạ, bây giờ Từ Vân Khoát cũng cùng một ruộc với Văn Vũ Lạc rồi, em đã cố hết sức”, sau đó nhấn giữ nút nguồn, tắt điện thoại, ném sang một bên, lao lên giường ngủ li bì, không ai có thể đánh thức được anh ta.

 

Chiếc đồng hồ treo trên tường phòng ngủ chậm rãi chuyển động, thời gian dần trôi. Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh điểm, xuyên qua lớp rèm cửa dày đặc chiếu vào phòng, tạo thành những vệt sáng vàng nhạt. Đến khi hoàng hôn lặn về phía tây, căn phòng càng thêm tối sầm.

 

Trời sắp tối.

 

Hôm nay tinh thần Văn Vũ Lạc không được tốt như mọi ngày. Đọc sách đến đoạn sau, cô mệt mỏi rã rời, hai tay gục trên bàn gỗ trong phòng sách mà ngủ thiếp đi. Từ Vân Khoát về đến nhà, cô vẫn đang ngủ say.

 

Từ Vân Khoát nhíu mày, tìm một chiếc chăn nhỏ mềm mại đắp lên cho cô, rồi mới nhẹ nhàng đi vào bếp làm bữa tối.

 

Nghe thấy mùi dầu khói, Văn Vũ Lạc mới tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ. Cảm giác đầu tiên là cánh tay rất tê. Cô vươn vai, dụi dụi mắt.

 

Cô lăn xe lăn đến cửa phòng sách, định đi ra ngoài.

 

Phòng sách và bên ngoài không có bậc thềm, ra ngoài thực ra rất tiện, chỉ cần điều khiển hướng cho tốt, không để bánh xe kẹt vào cửa. Văn Vũ Lạc nhẹ nhàng lăn xe ra ngoài, sau đó đi về phía nhà bếp.

 

Từ Vân Khoát đang làm món sườn xào chua ngọt. Từng miếng sườn đang sôi trong chảo dầu, chuyển sang màu nâu sẫm, hương thơm lan tỏa khắp nơi, khơi dậy sự thèm ăn.

 

Văn Vũ Lạc nuốt nước bọt, lăn xe lại gần hơn.

 

Liếc thấy cô, Từ Vân Khoát buông xẻng trong tay xuống, “Tỉnh rồi à?” “Sao không gọi anh, tự mình chạy ra thế?”

“Em tự ra được mà.” Văn Vũ Lạc nói. Cô lăn xe lại gần, nghển cổ nhìn vào trong chảo, “Thơm quá đi.”

 

Từ Vân Khoát sợ món sườn xào chua ngọt trong chảo bị cháy, chỉ đưa tay véo má Văn Vũ Lạc một cái, rồi lại cầm xẻng lên, đảo đều những miếng sườn trong chảo, sau đó đặt chảo trở lại bếp lửa nhỏ chiên thêm một lúc, rồi nhấc chảo lên, trút những miếng sườn thơm ngon ra đĩa sứ trắng hình vuông.

 

Thấy Văn Vũ Lạc có vẻ rất thèm, anh cầm một cái bát không lại, gắp hai miếng sườn vào bát, rồi đặt bát vào lòng cô, “Đói thì ăn tạm lót dạ đi.”

 

“Anh còn phải làm thêm một món nữa.”

 

“Vâng.” Văn Vũ Lạc gật đầu, ở bên cạnh xem anh nấu ăn, đồng thời hạnh phúc ăn trước hai miếng sườn.

 

Tối nay Từ Vân Khoát làm ba món, một món tôm nõn pha lê, một món sườn xào chua ngọt, một món củ mài xào cà tím, hai mặn một chay, còn nấu thêm canh cà chua trứng rong biển.

 

“Sao lại ngủ quên trong phòng sách vậy?” Từ Vân Khoát đặt bát cơm đã xới xong trước mặt Văn Vũ Lạc, cúi xuống hôn lên má cô, rồi hỏi.

 

Nếu ngủ đủ giấc vào buổi tối, Văn Vũ Lạc không có thói quen ngủ trưa, buổi chiều tự nhiên cũng sẽ không ngủ gật. Đây là lần đầu tiên anh về

nhà thấy cô ngủ trong phòng sách.

 

Văn Vũ Lạc cầm đũa lên, “Em cũng không biết nữa.” “Có lẽ là, hôm nay làm thêm một đơn dịch thuật.”

Thường ngày cô chỉ nhận hai đơn, thời gian còn lại dùng để đọc sách, nhưng hôm nay cô lại nhận ba đơn.

 

Từ Vân Khoát lại hôn cô một cái nữa. Những ngày này không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, anh cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ. Anh véo nhẹ tai Văn Vũ Lạc, nói: “Vậy ngày mai nhận ít đi một đơn.”

 

“Thật ra, em hoàn toàn có thể không làm thêm bất cứ việc gì.”

 

“Trong khoảng thời gian này, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho tốt, không được để mệt.”

 

Anh véo má cô.

 

Lời này Từ Vân Khoát đã nói với cô vài lần, Văn Vũ Lạc gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

 

“Không mệt đâu ạ.” “Em có chừng mực.”

Từ Vân Khoát xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô, “Hôn một lát.”

 

Văn Vũ Lạc đã quen, để mặc anh giữ đầu mình mà hôn. Nụ hôn trước

bữa ăn không kéo dài như sau bữa ăn, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất. Từ Vân Khoát hôn khoảng hai phút thì dừng lại, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, bắt đầu ăn cơm.

 

Cứ ngỡ hôm nay lại là một ngày bình thường và mãn nguyện, nhưng khi hai người sắp ăn xong, điện thoại của Văn Vũ Lạc để trên bàn vang lên.

 

Là một số lạ gọi đến.

 

Lúc đầu Văn Vũ Lạc không nghe, theo bản năng từ chối, nghĩ là cuộc gọi lừa đảo, nhưng số điện thoại đó lại gọi lại một lần nữa.

 

Thấy mã vùng là Minh Thành, cô bắt máy, “Alô?”

 

Giọng nói truyền đến thanh lãnh và trầm ấm, làm cô nhíu mày. “Lạc Lạc, là tôi đây.”

Ninh Minh Quyết.

 

Ông ta gọi cho cô làm gì?

 

“Có việc gì?” Văn Vũ Lạc hỏi.

 

Người trong điện thoại nói: “Ừ.”

 

“Tôi đang ở cổng khu Nhã Trúc nơi con ở. Bây giờ có rảnh không, con ở tòa nào, tôi đến thăm con.” Ninh Minh Quyết nói.

 

“Ai cần ông đến thăm, ông từ đâu đến thì về lại đó đi.” Văn Vũ Lạc có chút xù lông.

 

“…”

 

Sắc mặt Ninh Minh Quyết lập tức vừa đen vừa lạnh. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, càng thêm buốt giá.

 

Ông ta nhẫn nhịn, nhíu mày: “Nói địa chỉ.”

 

 

 

“Tôi qua đấy.”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.