?
Ông ta bị bệnh à.
Thái dương Văn Vũ Lạc giật nhẹ, cô nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn đột ngột nhận được trên điện thoại.
Nhưng đây là một số lạ. Mặc dù trông rất giống do Ninh Minh Quyết gửi tới, Văn Vũ Lạc vẫn trả lời lại một tin nhắn để xác nhận.
[Ninh tiên sinh?]
Một lúc sau bên kia mới trả lời.
[Con không cần gọi như vậy.]
[Tiểu Lạc, sau này không cần gọi ba như vậy nữa.] Không gọi ông như vậy, thì gọi thế nào?
Xác định rồi, đối phương chính là Ninh Minh Quyết.
Không biết tại sao, cảm giác khó chịu, không thoải mái đó lại len lỏi vào lòng cô, giống như có kiến đang g*m c*n da đầu, thậm chí còn có một cảm giác ghê tởm.
[Có bệnh thì đi chữa đi.] Văn Vũ Lạc gõ những chữ này vào khung chat, nhưng lại do dự khi nhấn nút gửi.
Học bổng hai mươi nghìn tệ đó, đúng là do Ninh Minh Quyết phát… Cầm tiền của ông ta, đến cả chửi người cũng không có đủ tự tin.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì ngày đó đã nghe lời Từ Vân Khoát.
Lúc đó, cô nên chọn hủy đơn xin mới phải. Văn Vũ Lạc đè lên đầu ngón tay.
Điện thoại rung lên một tiếng, Ninh Minh Quyết gửi tin nhắn mới. [Vẫn chưa ngủ à?]
Vẻ mặt Văn Vũ Lạc lạnh tanh, cô gõ chữ: [Tôi ngủ hay không, liên quan gì đến ông?]
Bên kia im lặng, không gửi thêm gì nữa.
Văn Vũ Lạc cũng lười gửi thêm gì, cô đặt điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807163/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.