Ô Nhã đâu có thể dễ dàng dừng tay, huy động trường tiên, đánh về phía Bách Hiểu Thông…… “ Ô Nhã dừng tay.”
Tay Thanh Thanh cầm lấy cổ tay của Ô Nhã.
“ Chủ Nhân!!”
Ô Nhã quay đầu lại, buồn bực nhìn Thanh Thanh.
Ánh mắt Thanh Thanh lẳng lặng nhìn Ô Nhã, ra mệnh lệnh: “ Lui ra.”
Lửa giận trong ngực Ô Nhã tuy rằng đang bị thiêu đốt nhưng chỉ có thể không cam lòng gật gật đầu, lui về phía sau Long Thanh Thanh, đáp: “Dạ, chủ nhân.”
Bách Hiểu Thông hô to một hơi, vỗ vỗ ngực: “Ta nghĩ mình sẽ mất mạng chứ, đa tạ chủ môn đại nhân thủ hạ lưu tình.”
“ Bách Hiểu Thông, xem ra cầm ta giúp rút ngắn đầu lưỡi của ngươi lại, không nói một ngày, cái mồm thối của ngươi sẽ chết sao.” Nam tử bên cạnh lạnh lùng nói, lập tức hắn giương mắt, đối đáp với ngươi đưng sở phía trước, “ Môn chủ, Bách Hiểu Thông có cái gì thất lễ, còn xin người rộng lượng bỏ qua.”
Thanh Thanh phất tay áo, tà tà liếc nhìn nam tử, mở miệng nói: “Các ngươi một đáp một xướng, phối hợp với nhat thật ăn ý.”
“ Đâu có đâu có, cũng không thể tính là huynh đệ được. Aha, ha ha……..”
Bách Hiểu Thông cười lớn, phát mạnh một cái lên đầu vai của nam tử kia.
Nam tử bên cạnh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Bách Hiểu Thông.
Bách Hiểu Thông sờ sờ mũi, mất mặt lui xuống, bắt tay thực thi, nói: “Được rồi, các ngươi nói chuyện các ngươi nói chuyện, ta câm miệng.” Nói xong làm cái động tác mình chớ có nên tiếng, đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-thanh-ca-dai-gia-cuong-phi/1552211/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.