Sau khi Trần Trạm nói xong câu đó, Thẩm Mạc Thành không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén, mang theo sức ép và sự dò xét.
Tuy trong lòng Trần Trạm cảm thấy hơi áp lực với ánh mắt bức bách của hắn, nhưng không biểu lộ gì, vẫn giữ nụ cười ấm áp nhìn thẳng hắn, anh ta chắc chắn Thẩm Mạc Thành sẽ đồng ý.
Thật vậy, một khắc sau Thẩm Mạc Thành nói: “Nói nghe xem.”
Thẩm Mạc Thành thu lại vẻ uy hiếp, Trần Trạm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thán một câu không hổ là người bề trên, chậm rãi nói: “Tôi cũng đã từng điều tra anh, nhưng đường đi không đủ, những thứ điều tra được không nhiều lắm, nhưng cũng biết mười hai năm trước Thẩm gia các người đã từng tuyên bố với bên ngoài rằng anh bị bệnh liệt giường phải nghỉ ngơi.”
“Cậu muốn nói gì” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Có chuyện tôi rất tò mò, tuy anh có thể điều tra chuyện của La Thiếu Hằng, nhưng không nghĩ rằng tư liệu anh điều tra được là giả sao Giữa người nhà của anh và La Thiếu Hằng, anh chọn tin vào một người xa lạ mà anh hoàn toàn không nhớ sao” Trần Trạm hỏi.
Thẩm Mạc Thành không trả lời anh ta ngay, ngón tay khẽ vuốt ve mép tách giống như đang suy nghĩ những lời này của anh ta, lát sau mới chậm rãi nói: “Dù là giả, cũng sẽ có ngày chân tướng được phơi bày, tôi nghĩ các người còn chưa đến mức dùng những việc này để gạt tôi, cái giá cho việc lừa dối tôi không hề nhẹ.”
Giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mach-lo-quy-do/2396159/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.