Trong tấm ảnh, hình ảnh tôi mờ nhạt, nhưng Tống Yến Thư thì rất rõ nét, rõ đến mức nhìn thấy cả nốt ruồi nhỏ trên mũi anh.
“Em thực sự từng hẹn hò với anh ta? Khó trách ngày trước em cứ khen nốt ruồi của tôi đẹp, thì ra vì nó giống anh ta? Mẹ kiếp, em coi tôi là cái gì? Hàng thay thế sao? Hạ Vãn Tinh, tôi từng thật lòng yêu em đấy, suốt một năm qua tôi luôn cảm thấy có lỗi với em, còn muốn bù đắp, vậy mà em đùa giỡn tôi! Em không thấy có lỗi với tôi sao…”
Tôi không muốn nghe anh ta nổi giận, lạnh lùng cúp máy, tiện tay chặn luôn số anh.
Đúng lúc ấy, một tin nhắn WeChat gửi đến.
“Chị Hạ, chị đi đâu rồi? Tống Yến Thư đang tìm chị khắp nơi, phải làm sao đây?”
Tôi nắm chặt điện thoại, bình tĩnh gửi lại cô ấy một dãy số: “Làm ơn đưa số này cho anh ấy, cảm ơn.”
Đó là số điện thoại phụ của tôi.
Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ gọi được.
Gửi xong, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ký ức trở lại ngày sinh nhật năm đó.
Phòng bida.
Khi bị Tống Yến Thư đuổi ra ngoài, tôi lảo đảo bước đi, cuối cùng ngất xỉu trước cổng trường.
Thực ra chỉ là bị hạ đường huyết.
Nhưng mẹ tôi tức giận, cho rằng bà nội không chăm sóc tôi chu đáo.
Bà hỏi tôi có muốn đi cùng bà vào miền Nam học tiếp không.
Nằm trên giường bệnh, tôi nhớ về Tống Yến Thư, nhớ những lời tổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-mai-la-thanh-xuan/2734475/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.