Làm sao có thể như vậy được?
Tôi ngồi bần thần, bỗng nhớ đến số điện thoại dự phòng kia, vội vàng lục tìm chiếc máy phụ trong ngăn kéo.
Do quá hoảng hốt, tôi phải bấm rất nhiều lần mới mở được máy.
Màn hình sáng lên.
Cuối cùng, tôi thấy cùng một số điện thoại gọi nhỡ rất nhiều lần.
Kèm theo vô số tin nhắn liên tục như sóng dào dạt.
【Cô Hạ, xin lỗi đã làm phiền, có thể nghe máy một chút được không? Xin làm ơn, chuyện này với tôi rất quan trọng.】
【Cô Hạ, tôi biết vậy rất khó, cô không muốn gặp tôi cũng không sao, nhưng xin cô hãy bật máy, để tôi biết cô vẫn an toàn được không?】
【Tiểu Vũ, tôi biết là cô, xin cô, hãy nghe điện thoại, được không?】
【Xin lỗi, Tiểu Vũ, tối nay tôi quá vô ý, không nên thử lòng cô. Nhưng xin cô tin tôi, tôi không có ý bất kính, tôi chỉ là… nhớ cô quá. Thật đấy, xin cô bật máy lên, được không?】
【Tiểu Vũ, xin cô, cô từng nói muốn thấy tôi đậu vào Học viện Âm nhạc, tôi đã đậu rồi. Cô từng nói muốn thấy tôi trở thành đại minh tinh, tôi cũng đã làm được rồi. Nhưng tại sao… cô lại không cần tôi nữa?】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
…
Tin nhắn liên tiếp kéo dài đến ba ngày trước rồi đột ngột dừng.
Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, thực sự không ngờ.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ hiểu ý tôi, rồi sẽ dần buông tay.
Tôi đâu biết anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-mai-la-thanh-xuan/2734476/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.