Nam Vương phủ
Lúc này Nam Vương bước về thư phòng, tưk giận đập đồ khiến căn phòng trở nên tứ tung.
Long Dạ Nặc cũng theo Nam Vương trở về liền tiến vào phòng hỏi ông.
"Có phải đám thích khác đó là do phụ vương sắp xếp không?".
Nam Vương nghe con trai nói mà vội vàng giải thích:
"Con nghi ngờ ta à".
"Nhi tử không quan tâm phụ vương làm gì nhưng nhi tử từ lâu không muốn tranh giành, hiện tại hoàng tỷ đã thức tỉnh Thiên Long rồi, phụ vương nên buôn bỏ".
"Chắc phụ vương mệt rồi, nhi tử không làm phiền xin cáo lui trước".
Nói xong Long Dạ Nặc bỏ đi chỉ con Nam Vương đứng nhìn, tay xiết chặt, căm phẫn.
Y mở mắt thì thấy mình đang chìm giữa bóng tối.
Y cố gắng đi tiếp nhưng bốn phía dường như không có ánh sáng.
"Ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó tiểu tử".
Bỗng từ đâu phát ra tiếng nói, y giật mình hỏi:
"Là ai!".
Y đi theo tiếng nói thì chỉ thấy có ánh sáng xanh lục mờ nhạt.
"Ta là ai sao, ta là hận thù của ngươi, ta mang theo mối thù của ngươi".
"Ngươi nói gì, ý ngươi là sao?".
"Haha, đợi chừng nào ngươi biết được sự thật thì sẽ tự động tìm ta mà thôi".
"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?".
"Sau này ngươi tự cách sẽ biết, bây giờ thì chưa phải lúc".
"Ngươi có ý gì? Ngươi đâu rồi?".
Lúc này y mới thật sự tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm úp nhìn thấy căn phòng này hoa lệ, chăn mền mềm mại, lại nhìn xuống phía dưới thì thấy nàng đang trải chăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-mai-yeu-nang/1823483/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.