Tiếp theo trong suốt bữa ăn, hai người đều không nói gì.
Lần này lượng cơm của Dịch Yên gần như giống lần trước, cô ăn không hết phần của mình.
Sau đó Tô Ngạn vẫn như cũ giúp cô ăn phần còn lại.
Dịch Yên đã nhận ra từ hồi Trung học Tô Ngạn có thói quen không lãng phí thức ăn.
Sau khi trở thành cảnh sát, thói quen đó chắc chắn càng mạnh mẽ hơn.
Ăn xong Dịch yên ngồi đối diện với Tô Ngạn, cũng không rời đi.
Tô Ngạn im lặng ăn hết phần còn lại.
Sau khi anh ăn xong, Dịch Yên xuống khỏi ghế cao, không nói gì, trực tiếp quay lại phòng khách.
Cô không giúp anh rửa bát như tối qua.
Hôm nay băng gạc trên tay anh đã được thay mới rồi, bị ướt thì cứ ướt, Dịch Yên mặc kệ.
Tô Ngạn cũng không muốn để cô rửa bát, chỉ liếc nhìn bóng lưng của cô.
Dịch Yên quay lại phòng khách, ngồi trên sàn nhà, tiếp tục làm việc của mình.
Tô Ngạn bận rộn một lúc lâu, nửa giờ sau mới quay lại phòng khách.
Lúc này, Dịch Yên đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo nhau.
Đôi tay thảnh thơi lướt qua màn hình.
Nhìn cũng không nhìn Tô Ngạn dù chỉ một lần.
Thông thường, khi Dịch Yên không nói gì, Tô Ngạn cũng sẽ không nói gì.
Cả phòng khách lặng lẽ đến lạ.
Sau vài giây, cuối cùng Tô Ngạn là người mở lời trước: “Tôi về đây.”
Ngón tay của Dịch Yên lướt qua màn hình máy tính bảng vô tình dừng lại một chút.
Tô Ngạn liếc mắt nhìn cô một cái.
Động tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783872/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.