Sau khi tiêm thuốc tê, vết thương của Hứa Sính tê dại, cảm giác đau dần dần biến mất.
“Đội trưởng Tô vẫn chưa đến, anh ấy còn ở phía sau.” Hứa Sính thả lỏng trán.
Dù nghe nói Tô Ngạn bị thương, Dịch Yên vẫn giữ bình tĩnh, từ tốn xử lý vết thương cho Hứa Sính.
Giọng cô từ phía sau khẩu trang truyền đến, có chút mờ: “Bị thương ở đâu?”
Hứa Sính cũng không nhìn Dịch Yên, ánh mắt nhìn về cửa phòng khám: “Phía sau lưng.”
“Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm,” Hứa Sính vừa trình bày sự thật, vừa an ủi, dù sao cô ấy là người phụ nữ của đội trưởng Tô, “Vết thương được xử lý sẽ lành nhanh thôi.”
Dịch Yên hiểu rõ rằng những người trong nghề này không coi trọng vết thương như người bình thường, ánh mắt cô không hề thay đổi, chỉ nói: “Công việc của các anh không phải lúc nào cũng như thế sao?”
Từ đầu đến cuối, lời nói của Dịch Yên đều bình tĩnh, không giống như những cô gái khác khi biết bạn trai bị thương là sẽ lo lắng, hoảng hốt.
Hứa Sính thu ánh mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại quay đi: “Ừ.”
Anh liếc nhìn tay mình, nhìn Dịch Yên điêu luyện xử lý vết thương cho anh.
Nhiều bệnh nhân khi bác sĩ xử lý vết thương họ đều không dám nhìn vào vết thương, nhưng Hứa Sính lại như đang thưởng thức, giống như dao kéo của bác sĩ không hề chạm vào cơ thể anh.
Dịch Yên cũng không hỏi gì thêm, tay đeo găng tay plastic, im lặng khâu vết thương.
Chẳng mấy chốc Thôi Đồng từ cửa phòng khám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783877/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.