Buổi tối khi đi làm, Dịch Yên nhận được một cuộc gọi, một dãy số lạ, là cuộc gọi từ Dịch Mông.
Dịch Mông đã vào trại cai nghiện hai năm, hôm nay được thả ra, bà gọi điện cho Dịch Yên, bảo cô đến đón.
Dịch Yên đồng ý, sáng hôm sau tan ca cô lái xe thẳng đến trại cai nghiện ở vùng ngoại ô.
Trại cai nghiện vẫn tiêu điều như mọi khi. Dịch Yên ngồi ghế lái chính, nhớ lại mỗi lần đến đây thời tiết đều không tốt, bầu trời luôn u ám.
Trước kia mỗi lần tới đây, Thôi Y Y đều đi cùng cô. Lần trước bà cụ Thôi và Thôi Y Y có gọi điện cho Dịch Yên, chỉ là tán gẫu đôi chút. Cuộc sống hiện giờ của họ đã dễ thở hơn nhiều. Chỉ có điều Thôi Y Y vẫn thiếu tự tin, mỗi lần đối diện ống kính, cô ấy luôn vô thức nghiêng đầu, không muốn để bên có vết sẹo lộ ra.
Dịch Yên không phải đợi lâu, cánh cổng lớn của trại mở ra, Dịch Mông bước ra ngoài.
Dịch Yên một tay gác lên cửa sổ xe, ngồi yên không xuống. Dịch Mông thấy cô qua kính chắn gió, vẫy vẫy tay chào.
Dịch Mông nhanh chóng bước tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Dịch Yên liếc bà một cái, thấy trên mặt Dịch Mông tràn đầy phấn khích: “Lâu lắm rồi mẹ mới được ngồi xe.”
Dịch Yên nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”
Dịch Mông gật gật đầu, kéo dây: “Ừ ừ ừ, thắt ngay đây.”
Đường quốc lộ vắng vẻ, hai bên là những cánh đồng xanh mướt.
Đang là giờ ăn sáng, Dịch Yên hỏi: “Muốn ăn gì?”
Dịch Mông bị giam trong trại cai nghiện quá lâu, từ lúc vào đó đến giờ chưa từng được ra ngoài. Giờ được ra, cái gì nhìn cũng thấy mới mẻ. Bà nói: “Cửa hàng bánh bao chiên ở phố Nam ngày xưa còn không? Ở trong kia mẹ cứ thèm mãi.”
Cảnh vật lướt nhanh về phía sau, Dịch Yên đáp: “Khu đó bị giải tỏa rồi.”
Trước khi vào trại, Dịch Mông rất thích ăn bánh bao chiên ở đó, hương vị chuẩn nhân đầy đặn, có hứng lên còn dậy thật sớm để đi ăn, khi về không quên mua vài cái cho Dịch Yên.
Không rõ vì sao, sau khi Dịch Mông bị đưa đi, Dịch Yên vẫn thường để ý tới khu đó.
Năm ngoái, vì vài lý do, cả khu bị giải tỏa, quán bánh bao nổi tiếng đó cũng không còn nữa.
Giọng Dịch Mông có phần tiếc nuối: “Không còn nữa à…”
“Chỗ khác cũng có.” Dịch Yên nói.
“Cũng được,” mặc dù món ăn từng ngày mong đêm nhớ không còn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến niềm vui được tự do của Dịch Mông, “Miễn là có vị giống là được.”
Chắc vì đã lâu không được trò chuyện bình thường với ai, Dịch Mông như mở máy, nói luôn mồm về cuộc sống bên trong: “Trong đó đồ ăn dở lắm, sáng chỉ có bánh bao trắng, chẳng có tí nhân nào, muốn ăn bánh bao nhân thịt là phải bỏ thêm tiền.”
“Làm nhiều không?” Dịch Yên hỏi.
“Không nhiều,” thấy Dịch Yên chịu nói chuyện với mình như vậy, Dịch Mông rõ ràng rất vui, “Việc không nhiều, nhưng không có gì để ăn, cũng chẳng có gì để chơi. Giờ ra ngoài, cảm thấy thế giới đổi khác quá.”
Từ khu ngoại ô vào trung tâm thành phố không xa, nửa đường Dịch Yên dừng lại trước một cửa hàng điện thoại mới mở.
Dịch Mông ló đầu nhìn ra ngoài: “Cửa hàng điện thoại? Con định mua điện thoại cho mẹ à?”
Dịch Yên mở cửa xuống xe: “Bà nghĩ sao?”
“Chắc chắn là rồi,” Dịch Mông cười tươi, lập tức tháo dây an toàn bước xuống, “Con gái mẹ lúc nào cũng tốt với mẹ lắm.”
Dịch Yên nghe xong câu đó, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Dịch Mông không phải kiểu mẹ tốt mẫu mực điển hình, tính tình còn trẻ con hơn cả Dịch Yên, lại đơn giản, không có mưu tính. Bình thường tiêu tiền cũng chẳng khách sáo với con gái.
Vào cửa hàng, bà chọn ngay mẫu điện thoại mới nhất, tiện thể mua luôn cả sim.
Trên đường đi ăn sáng, Dịch Mông cứ mày mò nghịch điện thoại, chắc vì thấy lạ lẫm.
“Lần trước mẹ vào trại, hãng này còn chưa cải cách nhiều thế đâu.”
Dịch Yên để mặc bà tự lẩm bẩm, xe dừng lại trước một tiệm ăn sáng.
Bên ngoài tiệm có bàn ghế đặt ngoài trời, bàn gấp nhỏ và ghế nhựa đỏ xanh. Giờ này dân công sở đã vội đi làm, quán không đông, vài cụ già vừa nhúng quẩy vào sữa đậu nành vừa thong thả ăn.
Dịch Mông muốn tham gia không khí: “Xuống ăn đi, vui mà.”
Dịch Yên không đồng ý: “Ngồi đây đợi, mang đi ăn trên đường.”
“Sao không ăn ở đây, náo nhiệt mà.”
Dịch Yên đã mở cửa xuống xe: “Tôi còn phải về ngủ.”
Dịch Mông lẩm bẩm: “Tự dưng làm bác sĩ làm gì không biết.” Nhưng chỉ nói thế thôi, cũng không ép nữa.
Mua xong bữa sáng, Dịch Yên đưa Dịch Mông về căn hộ mà cô đã lâu không ở.
Vừa bước vào, Dịch Mông đã nói: “Nhà này sao như thể chưa từng có người ở vậy.”
Dịch Yên đáp: “Vì đúng là không ở nữa.”
“Không sao,” Dịch Mông nói, “Mẹ đến rồi, trong vòng hai ngày căn phòng này sẽ loạn lên rất có hơi thở cuộc sống.”
Dịch Yên vừa cởi áo khoác vừa bước vào: “Bà cũng biết rõ mình đấy chứ.”
Dịch Mông cười khúc khích, cũng theo vào, chợt nhớ lời Dịch Yên lúc nãy: “Con bảo con không ở đây nữa?”
Căn hộ tuy không còn ở, nhưng Dịch Yên vẫn thuê người đến dọn thường xuyên, nên sạch sẽ, không bám bụi.
Dịch Yên ngồi xuống ghế sofa, ngả người ra sau: “Ừ.”
“Thế con ở đâu?” Dịch Mông vừa đi vòng quanh vừa quan sát căn nhà.
“Nhà bạn trai.”
Nghe vậy, Dịch Mông lập tức dừng việc tham quan, nhìn con gái, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.
“Bạn trai á?” Dịch Mông ngạc nhiên, “Con có bạn trai rồi hả?”
Dịch Yên liếc cô một cái: “Bà đang nghĩ gì về con gái mình thế, yêu đương là chuyện quá dễ dàng.”
“Không phải,” Dịch Mông nói, “Con hồi cấp ba đã từng yêu rồi, tưởng mẹ không biết chắc, mẹ còn tưởng con sẽ ế cả đời đấy.”
Dịch Yên: “…”
Dịch Mông vẫn chưa dừng: “Năm lớp 12 không phải con thích một thằng nhóc tên là… gì mà Ngạn ấy hả? Da trắng trắng sạch sẽ đó, mẹ còn nhớ đến giờ.”
Sau đó không thấy Dịch Yên yêu ai nữa. Đến lúc bà vào trại cai nghiện, cũng chưa từng nghe nói đến người mới.
Dịch Mông tò mò hỏi: “Mẹ cứ tưởng cả đời này con chỉ khổ vì thằng nhóc đó thôi, lần này là ai, làm nghề gì? Có đẹp trai không?”
Dịch Mông tuy là mẹ, nhưng không hề có cái kiểu nghiêm túc của người lớn, thậm chí còn mê trai đẹp hơn cả con gái.
Dịch Yên trầm mặc vài giây: “Vẫn là anh ấy.”
Dịch Mông: “Hả?”
Dịch Yên nhìn bà: “Vẫn là người kia, Tô Ngạn.”
Trên mặt Dịch Mông đầy ngạc nhiên: “Con… Con thật sự quay lại tìm cậu ta rồi à.”
Hai năm trước, khi Dịch Yên trở lại thành phố này, Dịch Mông đã thấy kỳ lạ. Nơi này chẳng có gì hấp dẫn, vậy mà Dịch Yên lại cứ muốn quay lại. Sau đó thấy Dịch Yên cũng không có hành động gì rõ ràng, bà còn tưởng mình nghĩ nhiều, nên cũng chẳng bận tâm nữa.
Dịch Yên không trả lời câu hỏi đó. Cô còn phải về ngủ, nên đứng dậy khỏi sofa: “Tôi về đây.”
Cô đi đến cửa ra vào, Dịch Mông đi theo, rõ ràng có điều muốn nói.
Dịch Yên cúi xuống mang giày: “Có gì thì nói nhanh đi.”
Dịch Mông mấp máy môi hồi lâu: “Cái này… Mẹ nói vậy có thể không hay, nhưng con cũng nên cẩn thận một chút, đừng để bị người ta lừa, rồi…”
Những lời sau đó Dịch Mông không nói tiếp, nhưng cả hai đều hiểu ý.
Dịch Yên chính là kết quả của việc Dịch Mông bị người khác lừa gạt, không có một cuộc hôn nhân tử tế, cũng chẳng có sự bảo vệ an toàn nào.
Dịch Yên quay lưng về phía Dịch Mông, sau một hồi mới xoay người lại: “Tôi kết hôn rồi.”
Dịch Mông vốn tưởng hai người chỉ đang quen nhau, không ngờ đã kết hôn: “Cái gì?”
Dịch Yên vừa mặc áo khoác vừa đáp: “Tôi và anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi.”
Dịch Mông hơi bất ngờ: “Khi nào vậy?”
Dịch Yên: “Cũng được một thời gian rồi.”
Dịch Yên đã nói đến mức đó, Dịch Mông cũng không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu sau một lúc: “Kết hôn tốt mà, lấy được một người chịu cưới mình là không tệ đâu.”
Không hiểu sao Dịch Yên lại khó mà nhìn thẳng vào dáng vẻ hiện tại của Dịch Mông.
Tính cách của Dịch Mông vốn có phần ngây thơ lãng mạn, rất thuần khiết, dù sau này trải qua biết bao chuyện, bà vẫn chẳng thay đổi là bao. Chỉ là, một người như vậy, cả đời lại chưa từng bước vào hôn nhân, gần như cũng chẳng từng cảm nhận được yêu thương.
Dịch Yên không biết phải nói gì. Gia đình của họ vốn dĩ đã là một mảnh vỡ không trọn vẹn.
“Vào nhà đi,” Dịch Yên chuẩn bị rời đi, “Ngày mai tôi lại đến thăm.”
Dịch Mông chỉ thất thần một lát, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ừ, nhớ đến thăm mẹ đó nha.”
Trước khi khép cửa, Dịch Yên còn nói: “Đêm qua tôi đã đặt cho bà mấy bộ quần áo qua điện thoại rồi, lúc giao hàng nhớ nhận nhé.”
Dịch Mông: “Biết rồi biết rồi, về nghỉ ngơi đi.”
_____
Trước khi tan ca sáng nay, Dịch Yên đã nói với Tô Ngạn chuyện sẽ đi đón Dịch Mông.
Tô Ngạn cũng không hỏi gì thêm.
Về đến nhà, Tô Ngạn đang ở nhà, trong bếp.
Dịch Yên vào bếp rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Tô Ngạn đang rán trứng: “Cẩn thận bỏng, buông ra.”
Dịch Yên không chịu buông, ngẩng đầu, cằm tựa lên vai anh: “Không buông.”
Tô Ngạn chuyển sang dùng một tay rán trứng, tay còn lại gỡ tay cô đang ôm quanh eo mình xuống, rồi đưa ra sau giữ chặt lấy.
Dịch Yên vẫn không chịu thua, vùng ra rồi ôm lại eo anh, lần này càng nghịch ngợm hơn, ngón tay mảnh mai còn móc vào thắt lưng của Tô Ngạn.
Dầu trong chảo lách tách bắn nhẹ, Tô Ngạn tắt bếp, giữ chặt tay cô rồi xoay người lại.
Eo của Dịch Yên dựa vào bàn ăn, Tô Ngạn không cho cô lui, áp sát cô, môi gần như kề sát: “Ngoan một chút.”
Khoảng cách như vậy khiến Dịch Yên ngứa ngáy trong lòng, cô chủ động áp lên, môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh: “Ngoan á?”
Cô khẽ cong môi cười, đầu ngón tay lại một lần nữa tìm cách quậy phá, dù bị Tô Ngạn giữ chặt tay, cô vẫn lướt nhẹ qua cơ bụng dưới lớp áo sơ mi của anh: “Ngoan ngoãn là chuyện không thể rồi.”
Trong lúc nói, môi chạm môi, đầu ngón tay thì trắng trợn vuốt v e bụng anh.
Ánh mắt Tô Ngạn nhìn cô vẫn rất bình tĩnh, sâu như một hồ nước lặng.
Dịch Yên nhìn anh, gần như tưởng thật là anh chẳng có phản ứng gì.
Thế nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên, Tô Ngạn đã đặt tay dưới người cô và bế bổng lên, giây tiếp theo, mũi chân của Dịch Yên đã rời khỏi mặt đất.
“Làm gì vậy?” Dịch Yên nói.
Tô Ngạn đặt cô ngồi lên bàn ăn, bước lên một bước nữa.
Ánh mắt của Tô Ngạn vẫn lạnh như mọi khi, nhưng lần này lại kèm thêm một tầng u ám: “Em nói xem?”
Với sự thân thuộc giữa hai người, Dịch Yên có thể nhìn ra ý trong mắt Tô Ngạn.
Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, sau đó khẽ nhướn người về phía trước, cằm tựa lên vai anh, ghé sát tai thì thầm.
Cô nghiêng đầu, khẽ phả khí vào vành tai anh, giọng trêu chọc: “Làm em à? Cảnh sát Tô?”
Hơi thở nóng hổi phủ lên vành tai Tô Ngạn, Dịch Yên không nhìn được vẻ mặt anh.
Tô Ngạn hơi nghiêng đầu, khẽ nói vào tai cô một câu.
“Cho là tôi không dám à?”
Không biết có phải ảo giác của Dịch Yên không, nhưng hình như cô nghe thấy anh khẽ bật cười một tiếng.
Nhanh và nhẹ, như gió thoảng qua, đến nỗi Dịch Yên cũng không biết là thật hay giả.
Chưa kịp phản ứng, Dịch Yên đã khẽ rên một tiếng, Tô Ngạn giữ chặt tay cô.
Hôm nay Dịch Yên mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, bên dưới là quần bó màu đen.
Bàn tay của người đàn ông xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay và đốt ngón tay có vài vết chai sần do cầm súng, đầu ngón tay hơi lạnh.
Nơi da thịt bị anh chạm vào khẽ run lên một chút.
Đôi khi, chẳng cần Tô Ngạn trêu chọc, Dịch Yên cũng đã chủ động đầu hàng.
Không biết từ lúc nào, tay cô đã vòng lên cổ anh.
Tô Ngạn chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được, Dịch Yên lại một lần nữa không hiểu được ý trong mắt anh.
Đã lâu rồi hai người không thân mật, Tô Ngạn cũng đã rất lâu không đụng vào cô.
Dịch Yên tựa đầu vào cổ anh, cả người dựa sát vào người anh, khẽ gọi: “Tô Ngạn.”
Cô cảm thấy bàn tay đang giữ chặt tay mình khựng lại, môi lướt nhẹ qua cổ anh.
“Gì vậy?”
Cô bắt đầu khiêu khích Tô Ngạn.
“Không dám nữa à?”
“Cảnh sát Tô.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.