Tô Ngạn nhanh chóng rời đi.
Khi quay lại phòng bao, ngoại trừ kẻ đã bỏ trốn, những kẻ buôn m a túy còn lại đều đã bị bắt giữ.
Giờ đây, thân phận của Tô Ngạn, Thôi Đồng và người cung cấp tin tức kia đều đã bị bại lộ, không cần tiếp tục giả vờ phối hợp cảnh sát chen chúc trong đám người đó nữa.
Chu Lam Tinh dẫn theo đội viên từ bên ngoài áp sát vào, giờ đang giáo huấn đám người kia phải biết điều một chút.
Tô Ngạn dừng lại bên cạnh anh ta, Chu Lam Tinh nghiêng đầu hỏi: “Không đuổi kịp à?”
Ánh mắt Tô Ngạn lạnh nhạt lướt qua hàng người đang ngồi xổm: “Ừ.”
Đám người buôn m a túy này đều không phải loại hiền lành, chắc hẳn là đầu gấu ở đâu đó, đến lúc này vẫn còn mấy tên ánh mắt đầy thù hằn nhìn Tô Ngạn.
Chu Lam Tinh rõ ràng cũng chú ý đến, quay đầu quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, từng đứa một chê mắt mọc thừa ra phải không?!”
Nói xong, anh ta quay sang hỏi một tên trông có vẻ ngoan cố nhất, cũng chính là tên Hắc Tử.
“Cái tên bỏ trốn là thủ lĩnh của mấy người đúng không?”
Hắc Tử ôm đầu ngồi xổm ở hàng đầu, hoàn toàn không sợ cảnh sát, ánh mắt khiêu khích khẽ cười khinh một tiếng, không nói gì.
Chu Lam Tinh lại bị điệu bộ đó chọc cười, chỉ tay vào hắn: “Được, có khí phách, nhưng mẹ nó dùng khí phách sai chỗ rồi.”
Chu Lam Tinh tiếp tục giáo huấn, Thôi Đồng đứng sau Tô Ngạn hỏi nhỏ: “Đội trưởng Tô, tay anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783893/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.