🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa hè oi ả, trời còn hơi sáng, không khí chưa nóng hẳn, còn mang theo chút se lạnh.

Hàng rào gỗ, sân đất, bóng cây xanh rậm.

Mặt trời chưa lên đến đỉnh núi, dưới mái ngói xanh sẫm, một cậu bé ngồi trên bậc cửa, người được khoác chiếc áo khoác của người lớn, cỡ người nhỏ nên tà áo phủ xuống đất.

Phần lớn mọi người còn đang say giấc, chỉ có vài tiếng gà gáy lác đác.

Trong nhà thoang thoảng mùi thuốc đông y, đắng đắng mà mát mẻ.

Cậu bé người gầy yếu, mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi đối diện, lạnh lùng và bình thản.

Chốc lát sau, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà, bước qua ngưỡng cửa rồi quỳ xuống trước mặt cậu bé.

Cậu bé cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngoảnh mắt nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ: “Chúng ta vào nhà ăn cháo nhé?”

Cậu bé ít nói, chỉ gật đầu.

Người phụ nữ vuốt đầu cậu: “Ngoan, ăn xong mẹ sẽ đưa con đi khám bác sĩ, khám bác sĩ sẽ không đau nữa đâu.”

Cậu bé người yếu ớt, bệnh tật bủa vây.

“Không đi.” Cậu bé môi mỏng hơi cong, lạnh lùng trả lời.

“Tại sao không đi?” Mẹ cậu bé có chút lo lắng.

Cậu bé chừng năm sáu tuổi, dù mang khí chất lạnh lùng, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, dù mặt nghiêm túc nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt.

Cậu không nói gì.

Mẹ nhìn xuống bàn tay cậu, tay cậu bé đặt ngay ngắn trên đùi.

Bàn tay trắng bệch đến mức không bình thường , với nhiều vết kim tiêm tím bầm dày đặc.

Người mẹ bỗng cảm thấy nghẹn ở mũi, cố kìm nén rồi ngẩng đầu nhìn cậu bé, lại vuốt đầu cậu lần nữa: “Chúng ta đi đi nhé? Đi khám bác sĩ thì tối mới không khó chịu mà ngủ được.”

Cậu bé không giống mẹ, mắt mẹ dịu dàng hơn nhiều.

Dù khuôn mặt cậu đẹp, nhưng vẫn toát ra phong thái khí chất lạnh lùng.

Cậu nhìn mẹ, thật sự không muốn đi khám bác sĩ. Nhưng sau một hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Mẹ cậu mỉm cười: “Ngoan.”

Nói xong đứng dậy, đưa tay ra: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm, rồi uống thuốc.”

Cậu bé đưa tay nắm lấy tay mẹ, theo mẹ vào nhà, bàn tay nhỏ mềm mại được giữ chặt trong tay mẹ.

Sau khi ăn cháo xong và uống thuốc đông y, cậu bé được mẹ dẫn đến thị trấn để khám bác sĩ, truyền dịch, lấy thuốc. Đến khi trở về thì đã là chiều tối.

Cậu bé có ba, nhưng không biết ba đi đâu.

Mẹ luôn nói ba sẽ trở về, ba đi làm ăn, làm gì thì họ không rõ.

Cậu bé chưa từng gặp ba, chỉ nghe mẹ kể ba trông giống cậu rất nhiều.

Anh trai lớn hơn cậu mười tuổi, đang học xa nhà, chỉ về khi nghỉ hè.

Chiều hè oi ả vẫn rất nóng, trên trời đỏ rực một vệt như lửa cháy.

Từng bước chân trên đường đất cát phát ra tiếng cọt kẹt, cậu bé nắm tay mẹ trở về nhà.

Mẹ cậu trồng nhiều hoa trong sân, chăm sóc rất kỹ. Đường đầy bụi nên mẹ cho cậu bé đeo khẩu trang.

Thời tiết oi bức khiến người ta buồn ngủ, cậu bé cả đường không nói một lời, tính cách của cậu đôi khi một ngày trôi qua mà không cất tiếng.

Dù nóng bức, người cậu bé không ra một giọt mồ hôi, mặt đằng sau khẩu trang cũng không đỏ.

Mẹ cậu tay mang vài gói thuốc đông y, vừa bước vào hàng rào, trong nhà có người bước ra.

“Tiểu Lạc!”

Một chàng trai trẻ khá điển trai.

Thanh niên ngồi xổm bên bậc cửa, cười rạng rỡ: “Tiểu Lạc, anh về rồi!”

Mẹ cậu bé vui mừng, kéo tay con: “Nhìn kìa, ai về rồi đấy?!”

Cậu bé nhìn anh trai mà không nói gì.

Anh trai cậu khoảng 18, 19 tuổi, cổ đeo một chiếc máy ảnh cũ, bất ngờ nói: “Mẹ ơi! Mẹ ngồi xuống, con chụp ảnh cho mẹ và Tiểu Lạc nhé.”

“Mấy hôm nay sao lại có máy ảnh?” Mẹ hỏi.

Anh trai đáp: “Máy của câu lạc bộ trường, rửa ảnh xong trả lại trường.”

Mẹ cậu đã ngồi xổm, ôm lấy cậu bé vào lòng.

Cậu đứng, mẹ ngồi, cậu cao hơn mẹ một chút khi mẹ ngồi xổm.

Mẹ nhìn lên định tháo khẩu trang cho con: “Chụp ảnh thì không đeo khẩu trang nhé?”

Cậu bé không cho mẹ tháo, giọng nhỏ mà lạnh lùng: “Không.”

Anh trai cười, đôi mắt không bị máy ảnh che vẫn cười rất tươi, hai anh em tính cách khác biệt rõ rệt, một người rạng rỡ, một người lạnh lùng như băng giá.

“Em không muốn thì không tháo,” anh trai cười, “Đưa mắt nhìn vào ống kính.”

Mùa hè, phía sau là hoàng hôn rực rỡ, gió chiều thổi qua.

Mẹ khuôn mặt thanh tú, ôm đứa con nhỏ lạnh lùng.

Máy ảnh chớp lại khoảnh khắc.

Ba mẹ cậu bé quen nhau từ lúc còn trẻ.

Họ gặp nhau khi đi học, kết hôn rồi sinh con.

Sau khi mẹ sinh cậu bé, ba đi làm ăn bên ngoài, rồi không trở về nữa, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền về.

Anh trai thì từng gặp ba, còn cậu bé thì chưa.

Cho đến một ngày, khi có kẻ thù tìm đến, họ mới biết ba mình làm công việc gì bên ngoài.

Ba của họ lâu năm không về nhà, thực chất là buôn m a túy.

Giữa những kẻ buôn bán m a túy chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Vì ba họ đắc tội với kẻ địch, bọn kẻ địch không biết bằng cách nào đã tìm đến nhà họ, gõ cửa ầm ĩ.

Hôm đó bên ngoài sấm chớp rền vang, sắp mưa to, bếp vẫn đang nấu thuốc đông y, mùi thuốc ngập khắp nhà.

Anh trai chưa kịp về trường, đã đứng chắn trước mẹ và cậu bé.

Bên ngoài bọn người không xông vào, chỉ gõ cửa từ tốn, tiếng chửi bới, cười đùa vang lên, còn có tiếng cười của một bé gái.

Bọn họ nói không tìm được ba họ, nên ba trả nợ vợ con phải gánh.

Cậu bé cảm nhận được tay mẹ đang run rẩy ôm chặt mình, nước mắt rơi không ngừng, còn anh trai thì mắt đỏ hoe, ngậm ngùi tức giận.

Một lúc sau, bọn người bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn, bảo họ đừng giả vờ không biết, biết họ đang trong nhà, thuốc đông y vẫn đang nấu, nếu không mở cửa sẽ đạp cửa vào.

Nói xong, bọn họ thực sự bắt đầu đạp cửa.

Cậu bé vẫn nhớ rõ hôm đó anh trai đứng chắn cửa, cố gắng hết sức không để bọn người bên ngoài vào nhà.

Mẹ và anh trai muốn đưa cậu bé đi nơi khác, nhà có sân sau, mẹ khóc lóc nhanh chóng đưa cậu ra sân sau, dựng thang rồi định ôm cậu vượt tường rào ra ngoài.

Họ không thể chạy cùng nhau, nếu chạy hết thì bọn ngoài kia sẽ truy đuổi, cuối cùng chẳng ai còn sống sót.

Phải để con trai út sống sót, vì cậu còn nhỏ.

Lần đầu tiên cậu bé phản kháng mẹ dữ dội, dù không nói gì cũng không khóc lóc, chỉ là không nghe lời mẹ, cứng đầu không đi theo.

Thậm chí cậu bé còn dùng dao tự đâm vào bụng, lần đầu tiên nói chuyện như một đứa trẻ.

Cậu nói mình bị thương rồi, không đi được nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị anh trai xông tới ôm lấy rồi ném ra ngoài tường.

Lúc rơi ra khỏi tường, cậu bé nhìn thấy chốt cửa nhà bị gãy, anh trai chạy ra ngoài, trước cửa có một cô bé cầm súng chĩa thẳng vào anh trai, mím môi nở nụ cười.

Rơi vào bụi rậm, người đầy máu bẩn, cậu nghe thấy tiếng súng và tiếng mẹ khóc thảm thiết.

Anh trai đã chết.

Sau đó, cậu bé bị một cô bé phát hiện khi đang nằm trong bụi rậm đầy máu.

Cô bé trông giống y hệt cô bé cầm súng đứng ngoài cửa lúc trước.

Cậu đẩy cô bé một cái, khiến cô ngồi bệt xuống đất.

Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã biết cô bé này không phải người cầm súng lúc trước, ánh mắt khác hẳn.

Nhưng cậu bé không thể kiềm chế nổi cơn giận.

Cô bé có lẽ biết chuyện bên ngoài xảy ra ra sao, nhưng cô có vẻ nghĩ cậu nhầm cô với một cô bé khác.

Cô bé còn rất nghiêm túc giải thích rằng mình không phải là người cầm súng đó.

Sau này mẹ cậu cũng chết, cậu cùng cô bé đó sống chung.

Mẹ và anh trai của cậu bé đều bị Ánh Sa gi ết chết.

Cô bé cũng có một người mẹ xinh đẹp, dù nấu ăn không ngon nhưng rất tốt bụng.

Họ sống cùng nhau, cậu bé không bao giờ nói chuyện với họ, họ tưởng cậu là một cậu bé câm không nói.

Cô bé nhỏ hơn cậu, luôn thích bám theo cậu và gọi cậu là anh.

Cô bé là một cô em gái phiền phức, lúc vui thì cười, lúc không vui thì khóc, còn rất hay bám lấy cậu.

Nhưng sau đó, cậu bé rời xa cô em phiền phức và người dì tốt bụng.

Họ tưởng cậu đã chết, nhưng thực tế cậu không chết.

Có lẽ trời cho số mệnh tốt, cậu nhiều lần trốn thoát khỏi người giống hệt cô em phiền phức kia.

Sau này cậu bé được ba mình đón đi. Rồi sau đó, cậu được sắp xếp có chủ ý cho nhà họ Tô nhận nuôi.

Đến cấp 3, cậu lại gặp lại cô em phiền phức đó.

Nhưng cô ấy không còn nhớ cậu nữa.

______

Dịch Yên ngồi bên giường, kinh ngạc nhìn chiếc hộp gỗ chứa ảnh.

Trong ảnh là người phụ nữ đang ôm Tô Ngạn khoảng 5-6 tuổi.

Dịch Yên chăm chú nhìn đứa bé trong ảnh, đôi mắt sắc nét đó chính là của Tô Ngạn.

Cho đến khi nhìn thấy bức ảnh này, Dịch Yên mới chồng đôi mắt câm lặng của cậu bé lên đôi mắt của Tô Ngạn.

Chỉ có điều cậu bé câm lặng có nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, còn Tô Ngạn thì không.

Cũng chính vì Tô Ngạn không có nốt ruồi đó, và vì anh có mối quan hệ thân thiết nhất với Dịch Yên, nên Dịch Yên chưa bao giờ nghĩ hai người đó lại là một.

Đó là hai người sống động trong cuộc đời cô.

Hai người đều có tính cách lạnh lùng, nhưng cậu bé câm thường bộc lộ cảm xúc như thù hận, ghét bỏ, Dịch Yên đã từng thấy những cảm xúc gai góc ấy trong mắt cậu bé.

Còn Tô Ngạn thì lạnh lùng hơn nhiều, lạnh đến mức khó đoán, sâu sắc vô cùng.

Dịch Yên không nghĩ đó là vì Tô Ngạn đã trưởng thành.

Rốt cuộc, hai người ấy chính là một.

Cậu bé câm là Tô Ngạn, Tô Ngạn cũng chính là cậu bé câm.

Cô giờ cũng đại khái có thể hiểu rằng thực ra Tô Ngạn không phải là câm thật sự, có thể là để không lộ những đặc điểm riêng của mình, hoặc cũng có thể chỉ là vì anh không thích nói chuyện thôi.

Đến lúc này, mọi hành động trước đây của Tô Ngạn mà Dịch Yên không thể lý giải được bỗng nhiên đều có lời giải thích rõ ràng.

Gần đây, cảnh sát nhận được ảnh về Ánh Sa, Dịch Yên trở thành nghi phạm, nhưng Tô Ngạn lại tin cô mà không hề có bằng chứng nào.

Và trước khi cô chịu nói Ánh Sa là chị gái sinh đôi của mình, chính Tô Ngạn đã nói ra sự thật rằng Ánh Sa là chị của cô.

Cô vẫn nhớ lúc đó bị Tô Ngạn ghì xuống người, giọng cậu bình tĩnh và kiên định, nói Ánh Sa là chị gái cô.

Dịch Yên lúc đó quá bất ngờ, mãi nhiều ngày sau mới nhớ hỏi Tô Ngạn sao biết Ánh Sa và cô là chị em sinh đôi.

Lý do Tô Ngạn đưa ra là vì cậu tin cô.

Lúc ấy Dịch Yên chẳng hề nghi ngờ câu nói đó, Tô Ngạn ít nói, một khi nói thì lời nào lời ấy đều nghiêm túc, ngắn gọn, khiến người ta phải tin.

Không ai biết rằng Tô Ngạn từ lâu đã biết cô, từng thấy cô và Ánh Sa, biết mối quan hệ giữa họ.

Muốn chạm vào nhưng không dám chạm, Dịch Yên do dự rất lâu mới đưa tay về phía bức ảnh.

Vừa rồi vì chăm chú nhìn Tô Ngạn lúc nhỏ, Dịch Yên đã bỏ qua chi tiết khác trên bức ảnh.

Cầm bức ảnh cũ lên, góc phải bên dưới của ảnh xuất hiện chữ “Lạc” bất ngờ lọt vào tầm mắt Dịch Yên.

Ba chấm nước, chữ “các”.

(*Ba chấm nước chính là bộ – còn chữ “các” là chữ “” – kết hợp thành chữ “Lạc” – 洛)

Chữ “Lạc” trên bức ảnh là chữ viết của Tô Ngạn.

Lúc đầu Dịch Yên còn nhìn chữ đó mà không hiểu, nhưng ngay giây tiếp theo nghĩ đến điều gì đó, tim cô như ngừng đập.

“Lạc”, chính là tên của trùm m a túy Lạc, con của trùm m a túy Ưng Câu.

Thông tin tự nhiên nối lại với nhau, Dịch Yên ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, tay cô nắm chặt bức ảnh.

Ngày ấy nhà cậu bé câm xảy ra chuyện, Dịch Yên là người duy nhất biết chuyện. Dù khi đó cô còn nhỏ, nhưng cô cũng phần nào hiểu rằng gia đình cậu bé câm không phải gia đình bình thường, gia đình có thể khiến ba cô dẫn Ánh Sa và thuộc hạ đến truy sát, vốn dĩ không đơn giản.

Nói cách khác, gia đình gốc của Tô Ngạn không phải gia đình thường.

Một người giống cô, ngay từ khi sinh ra đã không có số phận bình đẳng.

Khi còn nhỏ, trước khi Dịch Mông dẫn Dịch Yên chạy trốn, Dịch Yên cũng từng nghe vài lời đồn đại.

Ba cô có ân oán với một trùm m a túy rất nổi bật ở khu vực khác, tên là Ưng Câu.

Con trai trùm m a túy Ưng Câu có bí danh là Lạc, chữ “Lạc” trên ảnh của Tô Ngạn, gia đình Tô Ngạn chắc chắn liên quan đến m a túy.

Chỉ trong vài giây, Dịch Yên đã làm rõ được đầu đuôi câu chuyện.

Tô Ngạn…

Tô Ngạn chính là con trai trùm m a túy Ưng Câu, cũng chính là người mà trước đây Tô Ngạn từng tự nói là tên trùm m a túy “Lạc ngốc”.

Ngồi trong phòng nửa tiếng, Dịch Yên mới dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô cứ ngồi yên đó, không cử động cũng không nói gì.

Cô nhớ lại bình thường ra vào phòng chính cũng chưa từng thấy cái hộp này, nếu cái hộp gỗ này đã để ở đây từ lâu, Dịch Yên không thể nào hoàn toàn không nhớ đến nó được.

Vậy chỉ có thể là Tô Ngạn cố ý để cô nhìn thấy.

Nhận ra điều này, tim Dịch Yên chợt thắt lại.

“Tô Ngạn…” Tô Ngạn không phải vẫn chưa tỉnh sao?

Hôm qua cô về nhà còn không để ý thấy hộp này, vậy Tô Ngạn đã về nhà rồi?

Ngay lập tức Dịch Yên đứng dậy lao ra khỏi phòng chính. Rời khỏi nhà, xuống tầng dưới, lái xe thẳng tới bệnh viện.

Lúc đi về gặp toàn đèn đỏ, còn đường đi bệnh viện thì lại rất thông thoáng.

Đỗ xe xong cô vội vã đi thẳng đến tòa nhà điều trị nội trú, hôm nay thang máy lên tầng 20 hình như chậm hơn bình thường.

Khi cửa thang máy mở, Dịch Yên lao ra ngoài, trên đường đi suýt va phải y tá.

Nếu nói trước khi đến bệnh viện Dịch Yên vẫn còn chút hi vọng mong manh, vẫn còn chút tin rằng có thể mình đoán sai, rằng Tô Ngạn không phải là người câm, cũng không phải là trùm m a túy Lạc.

Cho đến khi cô đi vào phòng bệnh.

Giường bệnh nơi đáng lẽ có người nằm lại trống không, chăn ga gối đệm xếp ngay ngắn.

Hi vọng mơ hồ trong Dịch Yên bị dập tắt hoàn toàn, toàn thân cô lạnh toát từ đầu đến chân.

Phía sau có tiếng một y tá đi qua hỏi: “Xin hỏi cô đến đây làm gì?”

Lúc này Dịch Yên mới tỉnh lại, vội quay lại: “Xin hỏi bệnh nhân phòng này đã rời đi lúc nào ạ?”

Y tá đáp: “Sáng sớm, khoảng hơn sáu giờ sáng đã xuất viện rồi.”

Hơn sáu giờ.

Đúng là thời điểm Dịch Yên sáng nay rời phòng bệnh đi đến phòng cấp cứu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.