Mùa hè oi ả, trời còn hơi sáng, không khí chưa nóng hẳn, còn mang theo chút se lạnh.
Hàng rào gỗ, sân đất, bóng cây xanh rậm.
Mặt trời chưa lên đến đỉnh núi, dưới mái ngói xanh sẫm, một cậu bé ngồi trên bậc cửa, người được khoác chiếc áo khoác của người lớn, cỡ người nhỏ nên tà áo phủ xuống đất.
Phần lớn mọi người còn đang say giấc, chỉ có vài tiếng gà gáy lác đác.
Trong nhà thoang thoảng mùi thuốc đông y, đắng đắng mà mát mẻ.
Cậu bé người gầy yếu, mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi đối diện, lạnh lùng và bình thản.
Chốc lát sau, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà, bước qua ngưỡng cửa rồi quỳ xuống trước mặt cậu bé.
Cậu bé cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngoảnh mắt nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ: “Chúng ta vào nhà ăn cháo nhé?”
Cậu bé ít nói, chỉ gật đầu.
Người phụ nữ vuốt đầu cậu: “Ngoan, ăn xong mẹ sẽ đưa con đi khám bác sĩ, khám bác sĩ sẽ không đau nữa đâu.”
Cậu bé người yếu ớt, bệnh tật bủa vây.
“Không đi.” Cậu bé môi mỏng hơi cong, lạnh lùng trả lời.
“Tại sao không đi?” Mẹ cậu bé có chút lo lắng.
Cậu bé chừng năm sáu tuổi, dù mang khí chất lạnh lùng, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, dù mặt nghiêm túc nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt.
Cậu không nói gì.
Mẹ nhìn xuống bàn tay cậu, tay cậu bé đặt ngay ngắn trên đùi.
Bàn tay trắng bệch đến mức không bình thường , với nhiều vết kim tiêm tím bầm dày đặc.
Người mẹ bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783924/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.