Khung cửa sắt kiểu cũ từ thế kỷ trước, qua bao năm mưa nắng dãi dầu đã hoen gỉ.
Lúc này đang là đêm khuya, con hẻm bên ngoài yên tĩnh, dây leo uốn lượn bò lên tường.
Tiểu Dịch Yên nằm ngủ cùng mẹ trên chiếc giường gỗ, từ góc này có thể nhìn thấy cột điện ngoài cửa sổ.
Cột điện trong khu dân cư cũ kỹ dường như còn xập xệ hơn ở những nơi khác, trông giống như ông lão tàn tạ.
Tiểu Dịch Yên được mẹ ôm trong vòng tay.
Bên tai là tiếng thở đều đặn của mẹ đang say giấc. Mẹ đã ngủ rồi, nhưng cô bé vẫn mở to mắt tỉnh táo.
Trong đầu non nớt của cô đang nghĩ đến lũ trẻ chơi pháo trong hẻm vào ban ngày.
Tiểu Dịch Yên và mẹ sống trong căn phòng trọ tầng hai.
Mỗi ngày cô đều không được ra ngoài, ngay cả chơi loanh quanh gần đó cũng không được.
Buổi chiều nghe tiếng đì đùng bên ngoài, cô lập tức vứt xe đồ chơi trong tay chạy ngay đến bên cửa sổ, nhón chân nhìn ra ngoài.
Trong hẻm có bốn, năm đứa trẻ bịt tai chơi pháo, cười đùa nô giỡn.
Tiểu Dịch Yên hình như nghe chúng nói gì đó về Tết, pháo nổ.
Cô biết có cái gọi là Tết, nhưng chưa từng được đón Tết bao giờ.
Hồi nhỏ, nơi cô sống có rất nhiều người da đen, không có ai ăn Tết.
Sau khi mẹ đưa cô đến nơi có những người da vàng giống mẹ con cô, cũng chưa từng đưa cô ăn Tết.
Ước gì được đón Tết, đón Tết thì cô có thể chơi pháo rồi.
Tiểu Dịch Yên còn nhỏ, sự hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783933/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.