🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 39: Thiên sư đầu bạc.

Lý Diệu Diệu nói người nhà họ Lưu có thói quen bái Phật dâng hương, bọn họ thờ Phật thật ư? Trực giác mách bảo Khương Dã rằng thứ mà bọn họ bái rất có thể có liên quan đến Thái Tuế. Nếu đúng là như vậy thì Khương Dã không thể đơn thương độc mã xông vào nhà ma được. Cậu liệt kê danh sách những đối tượng có thể cậy nhờ, đầu tiên là Thẩm Đạc, nhưng gã đấy toàn nói chuyện nửa vời, đặc biệt là chuyện của mẹ cậu, ngoại trừ mấy việc râu ria nhỏ nhặt thì anh ta chưa bao giờ nói cho Khương Dã biết chi tiết về mục đích và hành động của mẹ cậu. Học viện có quy tắc làm việc, Khương Dã có thể hiểu được cách làm của Thẩm Đạc, dù sao thì Khương Dã cũng không có quyền hạn gì để nắm rõ hơn các sự kiện liên quan, vì vậy Thẩm Đạc chỉ có thể giữ bí mật với cậu. Nếu lần này cậu nói với Thẩm Đạc chuyện nhà họ Lưu, e là cậu cũng sẽ bị đẩy ra vòng ngoài mất. 

Khương Dã gạch chéo tên của Thẩm Đạc, rồi chuyển ánh mắt sang Hoắc Ngang ở hàng dưới. Cậu nhắn WeChat cho Hoắc Ngang, hỏi hắn có thể đến Thâm Quyến một chuyến không, mãi đến 10 giờ khuya Hoắc Ngang mới trả lời.

Bố Hoắc: 【 Sorry, giờ tan làm mới thấy tin nhắn, có gì không? 】

Argos: 【 Có thời gian đến Thâm Quyến một chuyến không? 】

Bố Hoắc: 【 Anh đang làm chó cho thầy Thẩm của chú mày đấy, chắc không rảnh đâu. Để cuối tuần coi sao. 】

Bố Hoắc: 【 Ê từ từ, cuối tuần anh cũng phải tăng ca, không rảnh… Chú mày đợi đi, chờ anh ám sát Thẩm Đạc xong thì có thời gian rảnh ngay! 】

Khương Dã: …

Hoắc Ngang không có thời gian, danh sách nhờ giúp đỡ chỉ còn lại cái tên cuối cùng: Cận Phi Trạch.

Đôi lông mày thanh tú của Khương Dã chau lại thành một rãnh sâu, cậu thật sự không muốn tìm người này chút nào, nhưng trong số những người mà Khương Dã biết, chỉ có mỗi hắn vừa rảnh rỗi vừa có năng lực vượt trội. Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Dã đành bất chấp gõ cửa nhà Cận Phi Trạch.

“Sao lại tìm tớ?” Cận Phi Trạch nói, “Tớ sẽ không nói chuyện với ma đâu.”

“Nhưng cậu có thể trừ tà.” Khương Dã nói, “Nếu tình hình mất kiểm soát, tôi hi vọng cậu có thể hỗ trợ.”

Cận Phi Trạch thản nhiên đáp, “Tớ thật sự không muốn đi cho lắm.”

Khương Dã im lặng nhìn hắn.

Cận Phi Trạch cười tủm tỉm, “Chuyện này đối với tớ chẳng có lợi lộc gì cả, cậu lấy gì để trao đổi đây?”

Ánh mắt hắn dán chặt vào cánh môi đỏ thắm của Khương Dã, rất thẳng thắn lại ám muội. Sắc mặt Khương Dã bỗng chốc trở nên lạnh lùng, đáy mắt phủ tầng băng lạnh, cậu xoay người định đi, “Tôi nghĩ cách khác.”

Bỗng nhiên Cận Phi Trạch túm lấy cổ tay Khương Dã rồi kéo cậu vào lòng mình, đồng thời giữ chặt eo cậu.

Cận Phi Trạch cười, “Đừng kiêu ngạo vậy chứ. Cậu sẽ bỏ mạng ở trong đấy nếu đi một mình vào nhà ma. Cậu chết rồi, điều tra còn có ích gì nữa chứ?”

Ánh mắt Khương Dã lạnh như băng, song cậu không vùng vẫy nữa. Thằng điên Cận Phi Trạch nói không sai, cậu cần phải có sự giúp đỡ. Trong lòng cậu vẫn đắn đo, thôi bỏ đi, chỉ là hôn một cái thôi mà, dù sao thì cũng đâu phải là chưa từng hôn nhau. Cậu nhắm tịt mắt lại, thỏa hiệp: “Cậu hôn đi.” 

Trong mắt Cận Phi Trạch dấy lên sự kinh ngạc thoáng qua, sau đó hắn bật cười, “Kỳ lạ thật đấy, thế mà cậu không cự tuyệt tớ.”

Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu có hôn hay không?”

“Chỉ hôn một cái mà muốn tớ đi theo làm sai vặt cho cậu à?” Cận Phi Trạch khẽ nói, “Tớ mệt lắm. Không đủ, còn muốn thêm cái khác nữa.”

Khương Dã hít sâu một hơi, trực giác nói cho cậu biết rằng một giây sau tên này chắc chắn sẽ nói ra chuyện kinh thiên động địa.

Giọng điệu Cận Phi Trạch vừa dịu dàng vừa mập mờ và quyến rũ khó tả, “Gần đây tớ xem xong tư liệu học tập mà ông nội tặng cho rồi, tớ đã chuẩn bị xong xuôi, Tiểu Dã à, chúng ta lên giường đi.”

Khương Dã: “…”

Cậu biết ngay là Cận Phi Trạch không có ý tốt mà.

Cậu lạnh lùng đáp ngay mà không hề nghĩ ngợi, “Tôi từ chối.”

Cậu gỡ tay Cận Phi Trạch ra, xoay người định rời đi. Nhưng Cận Phi Trạch lại kéo cậu trở về, nắm lấy cằm cậu ép cậu phải ngước mặt lên, sau đó đặt xuống một nụ hôn thật sâu. Vẫn là cách thức cưỡng đoạt thô bạo, môi Khương Dã bị hắn nghiến m*t đến mức đỏ bừng. m*t môi thôi chưa đủ, Cận Phi Trạch còn cạy khớp hàm cậu ra và đưa lưỡi vào trong. Khương Dã bị hắn nhấm nháp từng chút một, khiến cậu có cảm giác như thể mình là món ăn trên bàn. Cậu đẩy mạnh hắn ra, song hắn vẫn bất động, vững vàng như núi. Hắn quá mạnh, Khương Dã bị hắn vây trong lồng ngực, như một chú bướm bị giam cầm trong ngục sắt không tài nào bay đi đâu được.

Đúng lúc này, Lý Diệu Diệu đá văng cửa đi vào, hét lớn: “Em biết ngay là các anh lại hôn nhau mà!”

Lý Diệu Diệu tới, Khương Dã giãy dụa kịch liệt. Nhưng Cận Phi Trạch hoàn toàn không định buông tha cho cậu, hắn cứ như một con mãnh thú ngậm miếng thịt của mình, ai cũng đừng hòng khiến hắn nhả ra. Nụ hôn của tên này mang tính xâm lược mạnh mẽ, Khương Dã cảm giác rằng môi mình sắp bị cắn nát. 

Vì thế Lý Diệu Diệu đứng nhìn hai người họ ôm hôn đúng một phút đồng hồ, thấy không ai thèm để ý đến mình thì lặng lẽ đóng cửa lại.

Cuối cùng Cận Phi Trạch cũng hôn đã cái nư, hắn buông Khương Dã ra.

“Thôi vậy,” Cận Phi Trạch cười nói, “Hôn thôi cũng được, tớ sẽ giúp cậu.”

Hắn bảo Khương Dã đừng nóng vội, gọi điện thoại, nói Khương Dã ngày mai đi đón người. Tại cổng đến người người ra vào tấp nập, đợi chưa bao lâu thì từ đằng xa đã trông thấy một thanh niên tóc trắng đẩy hành lý đi tới. Cách ăn diện của người này rất bảnh bao, mặc áo thun trắng, bên dưới là quần bò rách, còn đi một đôi bốt đinh tán bóng láng. Anh ta bước đi phăm phăm, phong cách Rock n’ Roll đầy mình, mà hút mắt nhất chính là mái tóc trắng bạc rực rỡ. Khương Dã nghĩ thầm người mà Cận Phi Trạch phải đón chắc không phải tên này đâu, anh ta đứng ở cổng đến làm điệu bộ gì đó với điện thoại di động, mấy giây sau Khương Dã nhận được tin nhắn Wechat từ Cận Phi Trạch, bất ngờ lại là một bức ảnh selfie của anh chàng đó.

Người thanh niên hình như cũng nhận được ảnh của Khương Dã, giơ điện thoại lên nhìn xung quanh, ngay lập tức đã xác định được vị trí của Khương Dã, kéo vali chạy qua nhanh như chớp.

“Em là Khương Dã hả? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Anh là Trương Nghi, đại đệ tử thứ tám mươi chín của động Thiên Sư, vừa mới được tiếp quản động Thiên Sư, cũng là thiên sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử năm ngàn năm Trung Hoa. A Trạch bảo là em muốn xông vào nhà ma, thế em tìm chuẩn người rồi, anh là dân chuyên nghiệp đấy.”

Khương Dã do dự bắt tay với anh ta, “Thiên sư?”

Đạo sĩ cũng nhuộm tóc hả?

Trương Nghi chớp chớp mắt, “Không tin anh đúng không? A Trạch có thể nói dối em chắc? Nó ở tháp Linh Lung núi Thanh Thành suốt tám năm, anh chính là người canh tháp cho nó ở tầng tám. Nó bị nhốt tám năm thì anh canh tám năm, ngăn chặn chín thằng ngu buộc thuốc nổ xông vào tòa tháp, cứu ba mươi đứa sư đệ thắt cổ, hòa giải cho mười bảy cô sư muội cào nát mặt nhau, anh khá thân với A Trạch đấy. Có lần A Trạch dùng thuật thôi miên định mê hoặc anh tự tử, may là anh sợ đau, lúc cắt cổ đau quá nên tỉnh, chứ không thì chẳng gặp được em đâu.”

Anh ta nom Khương Dã vẫn còn cau mày, bèn móc ra một chứng chỉ đạo sĩ và giơ lên trước mặt Khương Dã. Trên bìa ngoài in hình Thái Cực đồ cùng dòng chữ “Giám sát bởi Hiệp hội Đạo Giáo Trung Quốc”, mở trang bên trong ra là ảnh chụp chứng minh của Trương Nghi. Trong ảnh anh ta không nhuộm tóc, đầu tóc đen nhánh mềm mại, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng.

Khương Dã trầm mặc. Hôm nay cậu mới biết, đạo sĩ còn có cả chứng chỉ cơ đấy.

Từ miệng anh ta Khương Dã mới biết rằng, “núi” mà Cận Phi Trạch nhắc đến trước đây là núi Thanh Thành, hắn vẫn luôn ở trong tháp Linh Lung, tu hành theo chân sư phụ quá cố Trương Quân Ngô của Trương Nghi. Thành thật mà nói, Khương Dã thực sự không thể tưởng tượng ra nổi cái tên điên như Cận Phi Trạch lúc tu đạo thì sẽ trông như thế nào. Cậu nghĩ lão thiên sư Trương hẳn cũng sẽ không ngờ được rằng, Thái Cực quyền mà ông dạy cho Cận Phi Trạch để nâng cao sức khỏe lại trở thành thủ đoạn giết người của hắn.

“Xin hỏi,” Khương Dã nhíu mày hỏi, “Tại sao Cận Phi Trạch lại bị nhốt ở trong tháp vậy?”

“Em không biết à?” Trương Nghi đáp, “A Trạch là mầm ác?”

“Mầm ác?”

“Theo cách nói của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt thì chinh là ‘sinh vật khác thường’ “. Trương Nghi vỗ vỗ hai vai cậu, “Người bình thường sẽ có ngọn lửa ở trên vai hai bên trái phải, đỉnh đầu cũng có một ngọn. Nhưng A Trạch thì không, nó chẳng khác gì người chết cả. Em ở lâu với nó sẽ phát hiện ra rằng, những con quỷ bình thường đều sợ hãi nó. Bởi vì nó tà ác nhất trong số các loại sinh vật khác thường, đám quỷ cắc ké gặp nó là phải đi đường vòng đấy.”

Bảo sao Lưu Bội lại sợ hắn ta. Khương Dã trầm ngâm: “Vậy hắn không phải là người ư?”

“Đã từng, bây giờ thì không chắc có được tính hay không nữa.”

“Nghĩa là sao?”

Trương Nghi đáp: “Đây là bí mật của nhà họ Cận, anh cũng không biết gì nhiều. Nói tóm lại, nó đã gặp phải một ít biến cố nên mới thành ra như vậy. Ban đầu mấy lãnh đạo cấp cao của Viện Sinh vật Đặc biệt muốn nhốt nó ở núi Thanh Thành cả đời, về sau mẹ em lên núi bái chào, chẳng biết đã nói gì với mấy lão đấy, nhưng dù sao thì nó cũng xuống tháp một cách suôn sẻ rồi.”

Khương Dã hơi giật mình, “Cận Phi Trạch thật sự là mẹ em tìm đến sao?”

Trương Nghi cúi đầu quẹt điện thoại, cho cậu xem ảnh chụp chung của Cận Phi Trạch với mẹ cậu. Khung cảnh là trên núi Thanh Thành lất phất mưa phùn, Khương Nhược Sơ mặc áo khoác đen, Cận Phi Trạch khoác áo khoác trắng cùng một kiểu đứng trong khung hình. Đây là lần đầu tiên Khương Dã nhìn thấy Cận Phi Trạch với mái tóc dài, mưa bụi rơi dày mà áo quần mỏng manh, nụ cười của hắn ẩm ướt như cơn mưa sắp đến, ôn hòa và mềm mại.

Hóa ra những gì Cận Phi Trạch nói đều là thật, đúng là mẹ đã gửi Cận Phi Trạch đến bên cạnh cậu.

Trương Nghi cười hỏi: “Em cảm thấy thế nào khi sống chung với nó? Nói thật, trong tông phái cứ tranh luận mãi về việc nó xuống núi, đến tận lúc anh đi mà mấy sư thúc (sư đệ của sư phụ) ở động Thiên Sư vẫn còn bảo với anh là nghĩ cách đưa nó về. Nếu em thấy nó thực sự quá nguy hiểm, thì anh giúp em xem cái nhà kia xong là sẽ xách nó đi ngay.”

Khương Dã bình tĩnh nhìn anh ta và nói: “Cho nên các anh cũng không phải là bạn.”

Trương Nghi cười ha hả, “Ai bảo với em rằng bọn anh là bạn đâu? Trong tám năm nó bị nhốt, từng giết anh mấy lần rồi đấy.” Anh ta thôi cười, mặt nghiêm lại và nói tiếp, “Hãy tin anh, tuy là anh nghe rock n’ roll mở ban nhạc nhuộm tóc hút thuốc chơi mạt chược, còn bị động Thiên Sư ra lệnh cưỡng chế không được nhuộm lại tóc và không được tham gia các nghi lễ quan trọng, nhưng anh đúng là thiên sư hàng xịn đấy. Cả cái thiên hạ này trừ sư phụ quá cố của anh ra, thì chỉ mình anh mới có thể kiềm chế được nó thôi.”

Khương Dã cảm thấy rất rối rắm.

Cận Phi Trạch rõ ràng rất ghét Trương Nghi, nhưng vì Khương Dã, hắn vẫn gọi anh ta đến. Đương nhiên, đoán chừng tên kia chắc chắn không có ý gì tốt. Rất có thể hắn muốn khiến Khương Dã thả lỏng cảnh giác, để mà chơi đùa Khương Dã dễ hơn.

Trương Nghi lấy kẹo cao su ra nhai, “Thế nào?”

Khương Dã đáp qua loa: “Hắn cư xử rất ổn, không làm bất cứ cái gì khác thường cả.”

Trương Nghi có hơi kinh ngạc: “Thật á? Nó chưa từng cố giết em à? Em lục nhà của nó chưa, chắc chắn là có dao giết lợn hay gì đấy, nó đam mê giết người mà.”

Khương Dã mặt không cảm xúc mà tiếp tục đáp: “Xin anh chuyển lời đến bề trên của mình rằng, hắn rất an toàn, không cần phải đưa hắn đi.”

Trương Nghi gãi gãi đầu, “Thế được, không có việc gì là tốt rồi.” Anh ta lại nói vào trong di dộng, “A Trạch, chú mày được đấy, không ngờ chú mày có thể cải tà quy chính nha. Tốt quá rồi, chú mày có thể học tập tốt, sư phụ chắc sẽ mừng đến mức bật nắp quan tài lên mất.”

Giọng nói của Cận Phi Trạch phát ra từ chiếc di động, xen lẫn ý cười dịu dàng, “Tất nhiên rồi, vì Tiểu Dã nhà tôi, tôi có thể làm được bất cứ điều gì.”

Đôi mắt vốn bình tĩnh của Khương Dã khẽ chuyển, “Các anh đang nói chuyện điện thoại?”

“Đúng vậy.” Trương Nghi đáp, “Vừa mới gọi điện hỏi nó xem em ở đâu, mà quên cúp máy.”

Khương Dã: “…”

Mới vừa nói dối vì cái tên này, hắn nhất định đã nghe thấy rồi lại hả hê cho xem.

Cận Phi Trạch nói: “Tiểu Dã thật tốt mà, mình thích Tiểu Dã nhất luôn. Về nhà sớm chút nhé, tớ rửa sạch sẽ chờ cậu đó.”

Trương Nghi cúp máy, thắc mắc: “Rửa sạch á? Sao nghe cứ là lạ.”

“Ý của cậu ta là rửa sạch đồ ăn chờ em về nhà ăn cơm. Chúng ta thêm Wechat đi,” Khương Dã nói, “Điện thoại của em không ổn lắm, em dùng Wechat của anh để thêm em nhé.”

Trương Nghi không ngờ thằng nhóc này nhìn qua lạnh lùng nghiêm nghị như thế mà thật ra lại rất bình dị gần gũi. Anh ta không nghĩ nhiều, mở khóa điện thoại rồi đưa cho Khương Dã, Khương Dã điền ID Wechat của mình xong, nhân lúc anh ta không chú ý thì gửi ảnh Cận Phi Trạch tóc dài vào số của mình rồi xóa tin nhắn.

“Được rồi ạ.” Khương Dã trả điện thoại lại cho anh ta.

***

Trương Nghi đến muộn, thời tiết lại không tốt, mắt thấy trời sắp mưa thì anh ta ở lại khách sạn nghỉ ngơi sửa soạn một đêm, ngày hôm sau đi theo Khương Dã và Cận Phi Trạch đến biệt thự nhà họ Lưu. Lý Diệu Diệu khăng khăng muốn đi theo, ngay từ đầu Khương Dã đã không đồng ý, Trương Nghi lại cam đoan nói không sao hết, anh ta chuyên nghiệp mà. Khương Dã sợ Lý Diệu Diệu lén đi theo thì càng nguy hiểm hơn, cuối cùng đành phải đồng ý đưa nhỏ theo. Bốn người giả vờ là sinh viên đại học Thâm Quyến, cùng đi thuê nhà với nhau, lừa ông Lưu ra ngoài.

“Biệt thự này từng có người chết nên giá thấp,” Ông Lưu nói, “Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, dương khí nhiều, ở nơi này không cần sợ.” Ngoài miệng ông ta nói như vậy, nhưng lại đưa chìa khóa cho Khương Dã ngay, “Mấy đứa tự cầm chìa khóa đi xem nhé, ông không đi theo đâu.”

“Cho cháu hỏi một chút,” Khương Dã vừa hỏi, vừa lấy sổ ra ghi chép, “Trước khi bọn họ mất tích thì có hành vi kỳ quái gì, hay gặp được người lạ việc lạ nào không ạ?”

Ông Lưu lắc đầu, hỏi cái gì cũng không biết. Khương Dã không hỏi được gì, đành phải cầm chìa khóa đi. Gần nhà họ Lưu là một khu nhà cao cấp, không phải là biệt thự nhỏ thì cũng là chung cư to, công tác xanh hóa được làm rất tốt, mật độ nhà cửa cũng không lớn. Bọn họ đi tới cửa biệt thự nhà họ Lưu, xa xa đã thấy trong sân có một bức tượng Quan Âm nghìn tay màu vàng cao hai mét. Trên tay vị Bồ Tát đó có mấy cái đầu quỷ, mặt không cảm xúc, đôi mắt cụp xuống, trong một biệt thự phong cách Châu Âu thì bức tượng này rất nổi bật khác thường.

“Có thể là trong nhà có chuyện ma quái, nên ông Lưu trấn ở đây.” Lý Diệu Diệu nói.

Trương Nghi nhìn tượng Quan Âm này, nói: “Hừm, vị Bồ Tát này hơi kỳ lạ.”

Khương Dã nhướng mày, hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Hình dạng và cấu tạo của tượng Quan Âm này không đúng lắm.” Trương Nghi chỉ cánh tay của Quan Âm, “Bình thường tượng Quan Âm nghìn tay ở hai bên trái phải sẽ có hai mươi cánh tay, mỗi một tay tượng trưng cho hai mươi lăm cánh tay, nhân lên là một ngàn cánh tay. Tượng Quan Âm Bồ Tát này giống như bị ăn xén nguyên vật liệu vậy, mới được mười bốn cánh tay, bịp bợm quá thể.”

Lý Diệu Diệu tò mò hỏi: “Vậy nó còn trấn trạch[1] nhà cửa được không ạ?”

[1] Trấn trạch: từ Hán Việt, nghĩa là trấn giữ nhà cửa.

“Trấn thì có thể trấn, vì thật ra cái gọi là tượng Phật trấn trạch không dùng “Phật” mà là dùng nguyên liệu của nó. Đá vàng có thể sinh ra từ trường riêng, có thể khắc chế một ít mầm ác.” Trương Nghi lấy la bàn ra rồi nói, “Khương Dã muốn tìm quỷ nói chuyện, A Trạch em đừng vào nhà, kẻo dọa chúng nó chạy.” 

Cận Phi Trạch ngồi trên xích đu, cong mắt cười: “Được, vậy nhờ anh nhé.”

Khương Dã lo biệt thự có nấm mốc, cậu đeo khẩu trang vào và đi kiểm tra một vòng trước, biệt thự sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng tới mức có khi còn chiếu được bóng của người ta, không có nấm mốc bẩn thỉu như ở thôn Thái Tuế.

Trương Nghi cầm la bàn đi sau rồi lên tiếng: “Kỳ quái, biệt thự này không có quỷ.”

“Không có quỷ sao?” Lý Diệu Diệu hỏi, “Vậy những lời truyền miệng ngoài kia đều là tin đồn ạ?”

“Cũng không hẳn.” Trương Nghi nói, “Có lẽ buổi tối lại phải qua xem một lượt nữa. À đúng rồi, nhà này có bao nhiêu người?”

Lý Diệu Diệu nói: “Năm người. Lưu Bội đã qua đời trước rồi, bây giờ chắc chỉ còn bốn.”

“Vẫn được.” Vẻ mặt Trương Nghi thoải mái, “Bốn con quỷ mà thôi, anh có thể đối phó.” Nói xong, anh ta chớp mắt với Cận Phi Trạch, “A Trạch, vậy nhé, một con quỷ một vạn tệ.”

Cận Phi Trạch bấm bấm trên điện thoại, điện thoại Trương Nghi vang lên âm thông báo ví Alipay nhận được tiền.

Trương Nghi cười toe toét, “Được rồi, mọi thứ giao cho anh, bảo đảm các em sẽ hài lòng!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.