Khương Dã mở choàng mắt, trước mặt là phòng bệnh trắng toát, máy theo dõi sinh hiệu đặt ở đầu giường cậu, mũi miệng đeo mặt nạ thở. Sau lưng được lót gối dựa hình tam giác, Lý Diệu Diệu nằm ngủ cạnh tay cậu, con bé đã thay một bộ JK sạch sẽ, mái tóc tết hai bên cũng được tết lại, đổi một chiếc kẹp tóc thỏ khác, không biết là ai mua cho con bé.
Khương Dã vén chăn nhìn thử, vùng eo được quấn băng gạc, chắc hẳn vết thương đã được khâu lại, nhúc nhích là đau điếng người. Cậu đắp lại chăn, đờ đẫn nhìn trần nhà, dạo này số lần mơ thấy Giang Nhiên càng ngày càng nhiều, giờ cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân tại sao mẹ ghét mình. Chắc là bởi cậu là người nhân bản của Giang Nhiên chăng, theo ý nghĩa sinh học, cậu chính là Giang Nhiên.
"Cộng hưởng" mà bác sĩ Thi nói có nghĩa là gì, có liên quan đến việc cậu toàn mơ thấy Giang Nhiên ư?
Giang Nhiên đang ở đâu? Y còn sống bình thường không? Người trong điện thoại bảo chúc y may mắn, Khương Dã cứ cảm giác đây không giống một lời chúc phúc mà giống một flag hơn. Rốt cuộc Giang Nhiên làm việc cho ai, tại sao lại không màng đến cả tính mạng như thế? Mẹ cậu đang ở đâu? Alfa kia rõ ràng là nhân cách thứ hai của mẹ, nhưng ở năm 05, người này là một người sống sờ sờ. Mẹ cậu bị tâm thần phân liệt thật sao?
Trong lòng là hoang mang vô hạn, một thắc mắc lớn hơn lơ lửng —— nếu cậu có trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860580/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.