Lý Diệu Diệu tạm thời giao cho chú Cao chăm sóc, phòng thí nghiệm nhìn chằm chằm Lý Diệu Diệu như hổ đói, Khương Dã không dám một mình dẫn con bé chạy khắp nơi. Uống thuốc giảm đau, chờ vết thương không còn đau quá nữa, Khương Dã quay về tứ hợp viện nhà họ Cận, mở cửa hầm, đi cầu thang gỗ xuống. Căn hầm này chắc là trước đây dùng để tích trữ lương thực, không gian chật hẹp, lại thiếu ánh sáng, giơ tay không thấy năm ngón. Người hiện đại biến thành tầng hầm, lắp hệ thống thông gió. Khương Dã hơi thích nghi với bóng tối, mới thấy có một chiếc giường sắt đặt trong góc, người trên giường đang trùm chăn, phồng lên một cục dài, như một nấm mồ cô đơn.
Lần này Cận Phi Trạch suýt thì giết cậu, lão gia thật sự dằn lòng nhốt hắn vào nơi này. Ba ngày không ăn không uống, chẳng biết hắn ra sao rồi.
Khương Dã đi tới cạnh giường, đặt bánh sơn tra mang tới xuống đầu giường, nói: "Bánh sơn tra ở tiệm Kim Cao Trương khu Đại Sách Lan, nghe nói ăn rất ngon."
Tấm chăn động đậy, trượt xuống một đoạn, Cận Phi Trạch ló đầu ra từ dưới tấm chăn. Sa sút đến mức này, hắn vẫn tinh xảo như tượng sứ, nhìn từ góc nghiêng, sống mũi cao vút, mặt mày rõ ràng, ánh sáng hắt lên mặt hắn chia thành hai nửa sáng tối, vừa tuấn tú vừa bí ẩn. Có điều sắc mặt có phần tái nhợt, toát ra vẻ ốm yếu bệnh tật.
Hắn liếc nhìn Khương Dã, Khương Dã cũng hờ hững nhìn hắn.
"Không muốn ăn." Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860581/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.