Sau khi tỉnh lại, Trương Nghi phát hiện ra mình đang nằm dưới sàn bê tông, Lý Diệu Diệu mở to cặp mắt lóng lánh gợn sóng, đang ngồi xổm bên cạnh vừa nhìn anh ta vừa ch** n**c dãi. Trương Nghi máy móc lau nước dãi giúp cô, ngồi dậy nhìn xung quanh. Hình như nơi này là một trường học, trên tường là hình vẽ phun sơn xanh xanh đỏ đỏ, hai bên đều là phòng học, cửa đen ngòm mở toang. Thoạt nhìn hành lang như vô tận, còn ấp ủ một mùi ẩm mốc nặng nề. Nhìn bầu không khí chết chóc này, quả nhiên lại là một cấm địa.
"Em gái ơi," Trương Nghi dở khóc dở cười, "Kiếp trước anh nợ em à? Em nói đi, anh làm em thích ở điểm nào, anh sửa có được không!"
Lý Diệu Diệu ngửi má anh ta, nghiêm túc nói: "Anh, thịt thơm."
Trương Nghi: "..."
Anh ta thề, kể từ ngày hôm nay trở đi, anh ta sẽ không bao giờ tắm rửa nữa.
Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào anh ta không tha, Trương Nghi nổi da gà toàn thân, mếu máo hỏi: "Em muốn ăn thì ăn, tốt xấu gì thì làm cho xong, tại sao mang theo anh mà không ăn?"
Lý Diệu Diệu lắc đầu, thành thật nói: "Anh trai, không cho, ăn người sống."
"Vậy thì sao?"
"Anh, vô dụng. Vào cấm địa, dễ, chết. Người chết, được ăn."
Trương Nghi ôm mặt, nói: "Em không thể lừa anh trai em được sao? Em thế này làm anh tuyệt vọng lắm."
Lý Diệu Diệu lại lắc đầu, "Anh trai, không cho, lừa."
Cô tỏ ra rất nghiêm túc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860602/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.