Khương Dã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra bèn đối diện với cặp mắt của Cận Phi Trạch. Hắn ta rất thích nằm nhoài trên đầu giường nhìn cậu đăm đăm, nếu không phải trông ưa nhìn thì thật sự rất giống ma đầu giường.
"Tiểu Dã," Cận Phi Trạch v**t v* mặt cậu, "Cậu đã ngủ mười tiếng liền, cứ như một con lợn."
"..."
Vừa tỉnh giấc đã bị hắn chọc tức, Khương Dã ngồi dậy, phát hiện khắp người mình toàn là dấu hôn của hắn. Cảnh hoang đường đêm hôm qua sờ sờ trước mắt, mặc dù uống say nhưng chưa đến mức mất trí nhớ tạm thời, cậu nhớ Cận Phi Trạch giày vò mình đến tận đêm khuya, sau khi cậu ngủ thiếp đi có thể vẫn chưa kết thúc. Những dấu vết này cứ như từng đốm lửa thiêu đốt, làm mặt cậu nóng ran. Cậu cố tình không để ý đến những dấu hôn này, giơ tay lấy quần áo mặc.
Giọng cậu khàn đặc, "Chuyện đêm hôm qua, coi như chưa bao giờ xảy ra."
"Nghĩa là sao?" Cận Phi Trạch nheo mắt, tóm cổ tay cậu, không cho cậu mặc quần áo tiếp, "Cậu vẫn nghĩ rằng cậu là kẻ đó?"
"Không," Khương Dã cụp mắt hờ hững nói, "Tôi là Khương Dã."
"Thế cậu chơi mình đấy à?"
Khương Dã ra sức giữ bình tĩnh, mới kìm nén được lửa giận trong lồng ngực, nói: "Rốt cuộc là ai chơi ai?"
Cận Phi Trạch phát hiện ra cơn giận thấp thoáng trong mắt cậu, nói: "Cậu lại giận à?" Hắn sấn tới cọ mặt vào mặt Khương Dã, như một con thú nhỏ làm nũng, "Sao cậu toàn giận thế?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860614/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.