Chu Khang bê bát lên ăn sủi cảo đến là thơm ngọt. Mông Khác vừa ăn bát của mình vừa chỉnh lửa hấp nồi thứ hai.
Kích cỡ một bánh sủi cảo khá lớn, Chu Khang ăn được mười cái là no rồi, nhìn Mông tướng quân đã ăn xong phần của mình và đang theo dõi cậu, không dám đặt đũa xuống, vì thế bưng bát sang bên đó chia nửa số sủi cảo còn thừa cho Mông Khác, nói: "Cùng ăn, chờ nồi tiếp theo."
Mông Khác sờ sờ bụng Chu Khang, bê bát lên, miệng lớn ăn sủi cảo, một cái lại một cái, rất nhanh ăn hết sạch.
Chu Khang lại phân ra một nửa cho Mông Khác, sau đó cắn đũa nhìn người ăn, thấy người ta ăn ngon miệng, lại cho thêm hai cái trong bát mình vào.
Nhìn cậu thực sự không ăn thêm được nữa, Mông Khác lấy bát trong tay Chu Khang sang hai ba ngụm ăn xong.
Nồi thứ hai cũng ra lò rồi. Lần này để đầy hết các khay, được gần trăm cái sủi cảo.
Chu Khang cầm bát nhỏ lượm hai miếng ăn, vừa ăn vừa nhớ thương giấm ông Trần Sơn Tây, ăn sủi cảo chấm giấm thêm chút tỏi mới dễ ăn nha!
Chừng trăm cái sủi cảo, lúc Mông Khác ăn xong chỉ còn lại mười lăm cái. Chu Khang để số sủi cảo còn dư vào trong một cái bát, vừa vặn đủ phân lượng một bữa của cậu. Lập tức hiểu được, đây là Tướng quân cố ý chừa cho cậu ăn bữa sau.
Chu Khang nhìn bát sủi cảo trong tay, lại nhìn Mông tướng quân đang bận rộn cọ rửa nồi bát thìa, đi sang ở trên bụng người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-hoang-ky-nien/1141276/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.