Bị xoa nắn một trận, Chu Khang sống dở chết dở nằm trên nệm xuyên thấu qua tán lá xanh biếc nhìn trời, a, một màu xanh bao la, mây trắng lững lờ trôi.
Mông Khác vẫn cứ ngồi bên cạnh làm cối xay nhỏ, môi mím chặt, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt.
Chu Khang nhìn Mông Khác một chút, yên lặng quay đầu, một quả tim nhỏ lại loạn tùng phèo lên. Ai, Mông tiểu tướng quân giống như sắp không nhịn nổi, tuổi thanh xuân 19 thật khiến anh đây rất đau 'bi'!
Mặt trờ dần ngả về Tây, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi hạ xuống, Mông Khác phủi đi đá vụn trên người đứng dậy, hắn phải đi săn thú rồi. Lúc tìm đá từng thấy một ổ thỏ, buổi tối lập tức có thịt thỏ nướng.
Thấy Mông Khác đi xa, Chu Khang cũng bò dậy, sau đó nhìn cái cối đá nhỏ còn chút thô ráp vừa mới hoàn thành kia mà thở dài một hơi. Cậu biết Mông Khác đang dùng hết khả năng chiều theo ý cậu, nếu như chỉ là bạn bè, cậu sẽ không hề có gánh nặng tiếp thu phân tâm ý này, cũng sẽ báo đáp lại giống thế. Nhưng hiển nhiên Mông Khác rất coi trọng cậu, mỗi lần ánh mắt hắn nhìn về phía cậu lại giống như đúc ánh mắt chị râu nhìn anh họ. Loại tình cảm quá sâu nặng kia, khiến trong lòng cậu cảm thấy nặng trình trịch, khiến cậu không dám tiếp nhận, cũng không cách nào tiếp nhận. Từ khi sinh ra đã gần như đi xem hết thảy các thầy thuốc và bị báo cho chắc chắn khó nuôi lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-hoang-ky-nien/1141277/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.