Quả nhiên, dưới sự đề phòng nghiêm ngặt đến mức cả con ruồi cũng không lọt của Diệp Tích Nhân, từ sáng mùng Ba tháng Ba cho đến tận hoàng hôn, mọi thứ đều bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì.
Cánh cổng đóng chặt vẫn cứ khép kín, không có ai đạp tung cửa xông vào Diệp phủ để bắt nàng “mãn môn sao trảm”. Diệp gia vẫn yên bình như thường.
Khi mặt trời lặn xuống, Diệp Tích Nhân suýt nữa thì mừng đến rơi lệ.
Cuối cùng… kiếp nạn này cũng qua rồi!
Sự sắp xếp từ hôm qua là đúng đắn. Không thể chỉ đơn giản thu hồi vật giấu trong tượng Quan Âm, mà phải câu ra kẻ đã hại cả nhà họ, từ lời khai của Vân Hương cộng thêm chuyện Lục Thiên xông vào phủ… tìm được kẻ chủ mưu thì cục diện hiểm nghèo xem như hoàn toàn phá giải.
Diệp Tích Nhân ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nàng nhìn về phía vầng thái dương đang chậm rãi lặn xuống, tầng tầng mây dày chồng chất, chim chóc bay lượn từng đàn vụt qua, nàng nuốt ngược dòng lệ chực trào bên khóe mắt.
“Khóc rồi hả?” Diệp Trường Minh chống chân thọt lạch bạch tiến lại gần, dè dặt mở miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Diệp Tích Nhân lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ như nắng xuân: “Không đâu, là ánh sáng làm chói mắt thôi.”
Thấy gương mặt nàng không chút u uất, Diệp Trường Minh rốt cuộc cũng yên lòng, khẽ nhướng cằm chuyển đề tài: “Ta muốn qua thư phòng đổi cuốn sách, muội có muốn đi cùng không?”
Muội muội này hôm nay cứ canh chừng hắn mãi, không cho rời khỏi tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/2966419/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.