Khi cỗ xe ngựa đang lao đi, Xích Trản Lan Sách liếc ra ngoài, bên ngoài Ngọc Ngân Lâu, giữa khu Tây Thị tấp nập, có một nữ tử đang đứng yên lặng trong góc, chẳng mấy nổi bật. Thế nhưng Xích Trản Lan Sách lại bị nàng cướp mất toàn bộ tâm thần chỉ trong thoáng chốc, không sao dời mắt đi được. Lồng ngực nhói lên, như thể bị ai đó đâm mạnh một nhát, cơn đau ngắn ngủi mà nghẹt thở, tỉ mỉ đến tận những đầu ngón tay, trong mắt hắn chỉ còn lại gương mặt vừa lướt qua kia, rõ ràng đến mức khắc sâu.
Nguy hiểm!
Thế nên, dù còn việc khẩn cấp chưa xử lý, xe ngựa vẫn lập tức dừng lại, quay đầu, chỉ để gặp nữ tử trong khoảnh khắc có thể khiến tâm thần hắn lay động.
Thăm dò, quan sát, nghi hoặc… Xích Trản Lan Sách vẫn không hiểu được cảm giác kỳ lạ ấy bắt nguồn từ đâu, chỉ đành cho rằng là “duyên kiếp trước” khiến hắn trở nên bất thường đến vậy.
Người này thật thú vị, bề ngoài thì nhút nhát yếu mềm, rõ ràng sợ hắn đến chết khiếp, thế mà vẫn cố cứng đầu đối đáp, không để lộ một kẽ hở. Suốt quãng đường đồng hành, khiến hắn càng chắc rằng cái gọi là “duyên phận” mà hắn không hiểu nổi, nàng lại hiểu rõ ràng tường tận.
Nhưng nàng không chịu nói. Cũng không sao hắn lựa chọn tin vào trực giác của mình: Giết nàng.
Đáng tiếc.
Xích Trản Lan Sách khẽ lắc đầu, mang theo chút ít tiếc nuối, dứt khoát b*n r* một mũi tên ẩn!
Diệp Tích Nhân: “???”
Khoan, hắn bị điên à!!
Mũi tên sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/2966440/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.