Lời vừa dứt, bốn phía lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Để ngăn kẻ gian lẻn vào, trong Đại Lý Tự không trồng lấy một gốc cây, chỉ có duy nhất một lối đi hẹp nối từ cửa lớn đến sảnh trước, gió thổi qua vang lên từng trận vù vù, khiến người ta càng thêm rợn ngợp.
Diệp Tích Nhân từ bên trong chạy ra, giữa tiếng gió hun hút, càng rõ rệt cảm nhận được sự quái dị này. Đến gần, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ được vẻ mặt của Diệp Phái.
Nụ cười mong đợi trên gương mặt Diệp Trường Minh cứng đờ lại.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ quái ấy, bước chân Diệp Tích Nhân chậm dần, dáng đi nhanh nhẹn ban đầu hóa thành do dự.
Nụ cười trên môi nàng từng chút từng chút rơi xuống, khó tin đến run giọng: “Phụ thân, có ý gì vậy?”
Lúc này nàng mới cảm giác được có điều không ổn.
Rõ ràng trong tay cầm thánh chỉ, thế mà hai người thuộc phe “chủ chiến” kiên quyết nhất lại im lặng khác thường, giữa đôi mày vương nặng nỗi lo âu, u sầu giăng kín, phức tạp rối ren.
Diệp Phái khẽ lắc đầu, mím môi: “Tích Tích, chuyện này con đừng xen vào. Trường Minh, lập tức đưa muội muội về nhà, mặc kệ bên ngoài có nói gì cũng đừng quan tâm.”
Dứt lời, ông cùng Bạch Thành Quang liếc nhau một cái, rồi đồng thời nhấc chân, lặng lẽ đi sâu vào trong.
Nhìn hướng đi kia, rõ ràng là về phía nhà lao giam giữ Nghiêm Đan Thanh!
Thánh chỉ là ban cho Xuân Trú.
“Phụ thân!” Diệp Tích Nhân muốn đuổi theo, nhưng bị người của Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/2966444/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.