Tiêu Kỳ Phong dừng một chút, gắp một miếng sủi cảo vào bát của Phong U.
Phong U kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Kỳ Phong, có chút không dám tin tưởng.
Tiêu Kỳ Phong nhíu mày lại: "Ăn đi."
"Vâng." Phong U cười, sung sướng gắp sủi cảo vào miệng, sau đó hai mắt Phong U mông lung đẫm lệ nhìn Tiêu Kỳ Phong, vẻ mặt đau khổ nói: "Ớt.... Cay quá...."
Tiêu Kỳ Phong:... (=_=)
Mọi người ăn tối xong đã hơi trễ, đã sắp tới giao thừa, mọi người ngồi vây quanh ở trên ghế sa lon, vừa xem chương trình, vừa chờ năm mới đến. Địch Hạo kéo Tần Chí đi tới một bên, nói lại chuyện trên người Hình Ngọc Sinh có ma chủng, rồi lại nói về chuyện của Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng hỏi: "Anh biết làm thế nào để gọi họ tới không?"
Tần Chí cúi đầu suy nghĩ một chút: "Biết."
Địch Hạo kinh ngạc mở miệng nói: "Không phải anh không nhớ rõ gì sao?"
Tần Chí nở nụ cười: "Có một số việc giống như là bản năng, đây là năng lực của anh, anh biết nên làm như thế nào, giống như yêu em cũng là bản năng của anh vậy, dù có mất trí nhớ, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cũng...."
"Dừng dừng dừng!" Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn Tần Chí: "Trình độ nói mấy lời ân ái của anh ngày càng cao đấy."
Tần Chí cúi đầu hôn Địch Hạo một cái: "Vậy em có thích không?"
Địch Hạo cười cong mắt: "Cũng được."
Hôm sau lúc trời tối, Hắc Bạch Vô Thường đến đúng hẹn.
"Ai, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy-2/544972/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.